“Đi thôi!” Sau khi Lam Thiên Hạo nói xong thì vươn tay ra, Nhiếp Nhân Nhân lập tức khoác vào cánh tay anh, hai người thân mật đi về phía cửa.
Bà Lam nhìn theo bọn họ nói: “Thiên Hạo, lái xe chậm thôi.”
Lam Sơ Niệm đứng trên tầng hai, cũng dõi mắt nhìn theo họ rời đi, cô khẽ thở dài.
Lúc này, ông Lam từ phòng làm việc đi ra, hỏi vợ: “Bọn Thiên Hạo đi rồi à2”
“Vừa đi đấy.” Bà Lam cười nói, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Xem ra Thiên Hạo rất thích Nhân Nhân. Ông sắp có con dâu rồi đấy. “
Ông Lam cười thích thú: “Vậy không phải rất tốt sao? Ước nguyện có cháu nội để bề của bà sẽ sớm thành hiện thực đầy.”
Hai vợ chồng bên dưới cười cười nói nói, nhưng lại không để ý đến một bóng người đang đứng thất thần ở cầu thang tầng hai. Lam Sơ Niệm tội nghiệp đứng đó như một người bị bỏ quên.
Lam Sơ Niệm hít mũi, rồi chạy nhanh lên lầu, vừa vào cửa cô liền bước đến ban công, nhìn chiếc xe thể thao lái ra khỏi cửa sân, đèn hậu nhấp nháy rồi biến mắt khỏi tầm mắt.
Giờ phút này đây, cô đột nhiên cảm giác trái tim như bị đâm xuyên vào vậy, cảm giác tim đau thắt lại, đầu óc lại rối bời, cô cắn môi nhìn theo hướng phía chiếc xe thể thao biến mắt.
Cô vậy mà lại có cảm giác bị bỏ rơi.
Anh cả bọn họ đi dạo ở đâu? Họ đi dạo xong rồi sẽ đi đâu? Về biệt thự của anh sao? Tối nay Nhiếp Nhân có ở lại nhà anh cả không? Bọn họ… bọn họ sẽ thân mật với nhau sao?
Lam Sơ Niệm cũng không phải là một đứa trẻ, cô đã là một người trưởng thành rồi, nên cô hiểu rõ thế giới của người lớn, cô chỉ là chưa tự mình trải qua, nhưng cô biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra khi nam nữ có cảm tình với nhau.
Trong đầu cô loé lên cảnh tượng yêu đương của cặp đôi trên phim truyền hình, mà người đàn ông biến thành anh cả, người phụ nữ là Nhiếp Nhân Nhân.
Trái tim của Lam Sơ Niệm đau đến mức khó thở, như thể có một bàn tay to lớn đang bóp chặt lấy trái tim cô vậy. Cô ngồi xổm xuống dựa vào lan can, vòng tay ôm lấy chính mình.
Trong xe, Nhiếp Nhân Nhân vô cùng mong đợi được đi dạo với Lam Thiên Hạo, cô ta không khỏi tìm chọn địa điểm.
“Chúng ta đi dạo ở công viên nào thì tốt nhỉ? Công viên gần đây hay là công viên ở trung tâm thành phó?”
Trong ánh sáng xanh mờ ảo, ánh mát của Lam Thiên Hạo.
hiện rõ sự phức tạp.
“Anh Thiên Hạo!” Nhiếp Nhân Nhân thấy anh hồi lâu không trả lời cô ấy, không nhịn được gọi anh.
Lam Thiên Hạo dường như lúc này mới nghe thấy cô ta, quay đầu hỏi: “Cô nói gì cơ?”
“Em hỏi… chúng ta đi đâu để tản bộ đây?” Nhiếp Nhân Nhân cười nói.
“À, tối nay tôi có việc nên không thể đi tản bộ với cô được nữa. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Lam Thiên Hạo hỏi cô ta.
Nhiếp Nhân Nhân lập tức thất vọng nhìn anh: “Ừm, vậy cũng được… vậy khi nào em có thể đến nhà anh uống trà?”
Câu nói này của cô ta vô cùng ám muội, người đàn ông nào nghe cũng có thể hiểu. Lam Thiên Hạo cũng hiểu, nhưng, anh không muốn nghe.
“Có cơ hội thì hẹn sau, nhà cô ở đâu?” Lam Thiên Hạo chỉ muốn đưa cô ta trở về càng sớm càng tốt, bởi vì anh không hề thích ở cùng cô ta chút nào.
Trong xe của Lam Sơ Hạo, trong mắt của Nhiếp Nhân Nhân toàn là sự thất vọng, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông bên cạnh như biến thành một người khác vậy.
Khiến cô ta cảm nhận thấy sự xa lạ và cảm giác khoảng cách, Lam Thiên Hạo bây giờ và lúc cô ta ở Lam trạch cảm thầy hoàn toàn khác nhau.
“Anh Thiên Hạo, anh cảm thấy em như thế nào?” Nhiếp Nhân Nhân không nhịn được thử dò thám cách nghĩ trong lòng của anh.
Lam Thiên Hạo cũng biết hành động ở trong nhà khiến Nhiếp Nhân Nhân hiểu lầm, lúc này anh cũng không muốn khiến cô ta tiếp tục hiểu lầm nữa.
“Nhiếp tiểu thư, rất xin lỗi tôi không có chút ý gì với cô cả.”
Giọng của Lam Thiên Hạo lạnh lùng không để lại chút kì vọng dư thừa nào cho đối phương.
Nhiếp Nhân Nhân hơi trừng mắt, không dám tin khi nghe được câu nói đó, nhìn anh: “Nhưng mà, nhưng mà anh vừa nãy đối xử với em không phải như thế này, anh rõ ràng có chút thích em, không phải sao?” Lúc này Lam Thiên Hạo dừng trước cột đèn đỏ, anh hơi thở dài một hơi, quay đầu nhìn cô: “Nhiếp tiểu thư, không giấu cô nói, gần đây mẹ tôi liên tục sắp xếp xem mắt cho tôi, tôi đã rất không thích rồi, nhưng bởi vì cô gái mà mẹ tôi giới thiệu đều là con gái, cháu gái bạn của mẹ hoặc bạn thân của mẹ tôi, vì vậy, tôi lại càng bài xích việc xem mắt này, tôi cũng không thể không để mặt mũi cho mẹ tôi đúng không!”