“Được! Cô có biết phải tra từ lúc nào trở đi chưa?”
“Tôi biết, có lẽ phải tra từ lúc tôi hoàn thành hai lời bài hát này trở đi.” Trang Noãn Noãn hiểu cứ điều tra từ 3 tháng trước là được.
May là là tất cả camera giám sát trong công ty đều được sử dụng. Chu Đào đã bảo trợ lý của mình đem tất cả các đoạn giám sát trong công ty trong ba tháng qua chia thành từng đoạn video, cử một vài nhân viên đến nhìn chằm chằm.
Chỉ cần trong video xuất hiện hai người Diệp Mạn Ni, đều phải xem thật kỹ từng chỉ tiết.
Kiều Mộ Trạch cũng cùng Trang Noãn Noãn xem camera giám sát của một đoạn thoài gian, Trang Noãn Noãn tua nhanh video, nhanh chóng tìm thấy một video có Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền.
Chỉ thấy bọn họ cao ngạo ngồi trong phòng nghỉ ngơi, có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng không có gì liên quan đến lời bài hát.
Trang Noãn Noãn không khỏi ôm đầu, thầm cố nhớ lại, rốt cuộc máy tính có lúc nào rời khỏi người cô nhỉ?
Khi Trang Noãn Noãn đang cố nghĩ kỹ lại thì bỗng nghe thấy giọng nói của trợ lý bên cạnh truyền đến: “Mọi người đến đây xem này, hình như lúc bọn họ từ phòng làm việc của Chu tổng đi ra có chút lén lút.”
Trong video của trợ lý, Diệp Mạn Ni có chút hoảng loạn lôi kéo Lâm Thiến, hai người dáo dác nhìn xung quanh sau đó mới đi ra khỏi văn phòng của Chu Đào.
Chu Đào đứng bên cạnh quan sát, nhìn kỹ ngày tháng rồi ngẫm nghĩ vài giây: “Lui lại trước xem xem tôi có cầm máy.
tính của Noãn Noãn vào đó không?” Quả nhiên, trong đoạn trước của video là hình ảnh Chu Đào cầm theo máy tính của Trang Noãn Noãn đi vào, sau khi Chu Đào mang nó vào văn phòng của mình thì liền ra ngoài để họp. Một lúc sau thì Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đi đến, họ gõ cửa, không thấy ai trả lời thì tự đẩy thẳng cửa đi vào.
Bọn họ đã lề mề trong văn phòng của Chu Đào hơn mười phút rồi mới ra ngoài.
“Có lẽ chính là vào lúc này, họ đã bật máy tính của Noãn Noãn và lấy cắp lời bài hát.” Chu Đào nói.
Trang Noãn Noãn vì chuyện này mà tức giận cả một đêm, đến ba giờ sáng cô mới mê man ngủ quên đi, nhưng cô sẽ không buông tha cho chuyện này đâu.
Mỗi câu trong lời bài hát đều thể hiện tình yêu của cô dành cho Kiều Mộ Trạch, nếu để Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền hát nó thì cô sẽ vô cùng khó chịu.
Sáng sớm, Trang Noãn Noãn nghe tháy tiếng bà ngoại gọi mình xuống ăn sáng, cô nghĩ chắc là bà ngoại đã làm xong bữa sáng cả rồi. Để không làm bà ngoại thất vọng, cô vẫn cố mở mắt ra dù vẫn còn rất buồn ngủ.
Một đôi mắt trong veo, vào lúc này, lại đầy tia máu đỏ ửng, tất cả là do thức đêm mà ra. Lúc Trang Noãn Noãn ăn sáng, cô lại tìm kiếm thông tin của hai người Diệp Mạn Ni, y như rằng, nhờ có hai ca khúc này mà độ nỗi tiếng của họ đã tăng lên rất nhiều.
Thành quả của mình bị ăn trộm như thế này, cô không thể nuốt trôi cơn tức này được, ăn sáng xong cô liền gọi điện cho Chu Đào.
“Chu tổng, anh có xem video của Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến trong show tạp kĩ tối qua không?”
*Có xem, họ hát bài hát mới, độ nỗi tiếng của họ đã tăng lên rất nhiều.” Chu Đào đáp lại.
“Lời của hai bài hát mà họ hát là lời của tôi. Tôi không biết họ đã lấy lời của tôi từ khi nào để sáng tác ca khúc, bây giờ đã trở thành bài hát mới của họ.” Trang Noãn Noãn cay đắng nói.
“Cái gì? Cô là người sáng tác ra lời hai bài hát đó sao?”
Chu Đào cũng rất sốc.
“Đúng vậy, là do tôi viết, nó vẫn luôn được lưu trữ trong máy tính của tôi. Tôi không biết họ đã động đến máy tính của tôi khi nào.” Trang Noãn Noãn bắt lực thở dài.
“Nếu như vậy thì chúng tôi phải bảo vệ quyền lợi của cô trong chuyện này, Noãn Noãn, cô có chắc lời bài hát của hai bài hát là do cô tự mình sáng tác không?” Chu Đào hỏi lại cô lần nữa cho chắc.
“Phải, đó là do tôi sáng tác tôi.” Trang Noãn Noãn xác nhận.
Chu Đào lúc này đương nhiên vẫn ủng hộ cho Trang Noãn Noãn, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đều đã chấm dứt hợp đồng với công ty của anh, họ không còn là ca sĩ thuộc về công ty của anh nữa.
“Được, tôi sẽ tìm bọn họ nói chuyện trước, xem họ có thể xin lỗi và thừa nhận lỗi của mình không.” Chu Đào an ủi cô nói.
“Được! Vậy thì để anh ra mặt trước vậy!” Trang Noãn Noãn gật đầu đồng ý.
Sau khi Chu Đào cúp điện thoại của Trang Noãn Noãn, anh lập tức gọi cho Diệp Mạn Ni.
Diệp Mạn Ni không dám không nhận điện thoại của anh, bởi vì Chu Đào dù sao cũng từng là ông chủ của cô ta, cô ta không thể đắc tội anh được.