Lần này, ánh mắt của bà Kiều lóe lên một vòng mừng rỡ, tính toán thời gian, nếu như không tránh thai, cũng nên có rồi.
“Mẹ, Noãn Noãn thế nào rồi?” Kiều Mộ Trạch không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này.
Bà Kiều an ủi nói: “Con về bàn ngồi trước đi! Để mẹ ở cùng với Noãn Noãn.”
“Không, con muốn ở lại với cô ấy.” Kiều Mộ Trạch lắc đầu, anh không muốn rời khỏi cô.
“Được, thế thì như vậy đi! Hỏi nhân viên ở đây, xem có thể tìm được 1 cái que thử thai đến đây không, để Noãn Noãn thử xem sao.” Bà Kiều nhỏ giọng nói.
Đôi mắt của Kiều Mộ Trạch trừng lớn, ngay lập tức hiểu ý của mẹ, bắt đầu vui mừng đến phát điên lên: “Mẹ, ý của mẹ là Noãn Noãn có rồi?”
“Còn không xác định được, phải thử xem mới biết được.”
“Vâng! Con đi ngay.” Kiều Mộ Trạch gật gật đầu, nhìn thoáng qua của, liền nhanh chân rời đi.
Lúc này Trang Noãn Noãn trốn ở trong toilet, cô mở vòi nước lên, để tiếng nước chảy át tiếng nôn của mình không cho Kiều Mộ Trạch nghe thấy.
Ngày vui như ngày hôm nay, cô đột nhiên trỏ thành như: vậy, cô cũng vô cùng hoang mang, vô cùng hy vọng cơ thể mình không sao cả, cô mới kết hôn mà thôi! Cô không muốn mình đột nhiên có thêm một bệnh gì đó.
Trang Noãn Noãn nhìn chính mình ở trong gương, nước mắt của cô cũng chảy xuống, cô cầm lấy 1 tờ giấy nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt, lúc này cô thật sự rất muốn khóc, cô thật sự sợ mình sẽ mắc phải một căn bệnh nặng gì đó.
Bà Kiều ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa, gọi: “Noãn Noãn, mở cửa cho mẹ được không? Là mẹ, Mộ Trạch không ở đây.”
Bà Kiều cũng hiểu được nguyên nhân Trang Noãn Noãn khóa cửa, ai muốn vào lúc kết hôn, cô dâu xinh đẹp như vậy. Lại để cho chồng mình nhìn thấy dáng vẻ nôn nghén của mình chứ?
Đương nhiên, Trang Noãn Noãn vốn cũng không biết bản thân cô bị gì.
Trang Noãn Noãn nghe nói Kiều Mộ Trạch không ở đây mới nhẹ nhàng mở cửa, lộ ra đôi mắt đẫm lệ: “Mẹ, con không sao… chỉ là có chút không được khỏe, có lẽ là do tối qua ngủ không được ngon.”
“Không sao, mẹ tin con không sao đâu.” Bà Kiều dịu dàng an ủi.
Đúng lúc này, bóng dáng Kiều Mộ Trạch đẩy cửa xông đi vào, mà trong tay của anh, đang cầm một hộp que thử thai.
Anh nhìn thấy Trang Noãn Noãn đi ra, lập tức mừng rỡ đến gần cô: “Noãn Noãn, em sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Em…” Trang Noãn Noãn mới nói một chữ, liền nhanh chóng bịt miệng lại, quay người lại tiếp tục chạy vào trong †oilet nôn.
Kiều Mộ Trạch ở bên cạnh lo lắng đi đến, Trang Noãn Noãn đang hoang mang chôn mặt ở bồn rửa tay, vẫy tay với anh: “Anh đừng đi vào, em không sao… em thực sự: không sao.”
Bà Kiều ở ngoài cửa nhìn con trai ra hiệu, bảo anh để Trang Noãn Noãn đo que thử thai xem sao, nếu như thật sự mang thai rồi, vậy thì những triệu chứng bây giờ của cô là bình thường.
“Mẹ, để con vào đi, mẹ về chỗ ngồi trước đi! Tý nữa con sẽ nói kết quả cho mẹ biết.” Kiều Mộ Trạch nói với mẹ, thuận tiện đóng cửa lại.
Lúc này Trang Noãn Noãn cũng đã có lại sức, chỉ là nước mắt lại trào ra, cô thở dốc, đằng sau, một bàn tay lớn giúp cô thuận khí.
“Noãn Noãn, anh mang một món đồ đến cho em, tý nữa em thử một chút được không?” Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.
Trang Noãn Noãn vừa nghe đến muốn đo, nháy đôi mắt ngập nước hỏi: “Đo cái gì?”
Kiều Mộ Trạch đưa hộp cho cô xem: “Anh nhớ chúng ta có mấy lần không dùng biện pháp, nói không chừng em có rồi.”
Trong đầu Trang Noãn Noãn đột nhiên nỏ tung lên, có một loại cảm giác chấn kinh đột nhiên ập đến: “Em… em có thai?”
“Đo một chút mới biết được.” Kiều Mộ Trạch nở nụ cười: “Anh giúp em.”
“A…” Trang Noãn Noãn lập tức ngại đến đỏ cả mặt: “Không cần.”
“Chúng ta là vợ chồng mà.” Kiều Mộ Trạch cười nhẹ nhắc nhở cô.
“Cũng không cần!” Trang Noãn Noãn kiên trì điểm này, ngại chết đi được.
“Được rồi! Anh ở ngoài cửa chờ em.” Kiều Mộ Trạch nói xong, nói với cô: *Ở đây có hình ảnh minh họa, tý nữa em tự mình xem kết quả.”