Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1771:




Tuy nhiên, đến cũng đã đến rồi, vẫn là vào nhà chào một tiếng vậy! Mặc dù người ba này không còn xứng với chức vụ một người ba nữa, nhưng dù sao ông cũng là người đã đưa cô đến thế giới này.
Bạch Hạ vươn tay ấn chuông cửa, mắt bảy giây cửa mới được mở ra, Bạch Hạ đẩy cửa bước vào. Một môi trường hoàn toàn xa lạ, cô không hề cảm nhận được sự ấm áp như ở nhà.
Bạch Hạ vừa vào tới cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc trông rất có sức sống tiến ra đón, là ba của cô Bạch Thế Trạch, ông năm nay đã 46 tuổi nhưng không có chút già nua, nị ‘c lại càng ngày càng trẻ hơn.
Điều này cũng là nhờ có lối sống của ba Bạch, bởi vì ông luôn được bao quanh bởi những người phụ nữ khác nhau, khiến ông luôn duy trì một tâm lý trẻ trung, cùng với khí chất bất phàm và tướng mạo nỗi bật, Bạch Thế Trạch từ: thời còn trẻ cho đến nay, Bạch Thế Trạch vẫn luôn là một người không hề biết an phận.
Đây chính là ba của Bạch Hạ.
“Tiểu Hạ, con về rồi, vào đây đi! Đây là nhà mới của chúng ta.” Bạch Thế Trạch vẫn rất có tình cảm với cô con gái lớn này, dù sao ông đã dành hết sự yêu thương cho cô khi ông lần đầu được làm ba.
“Ba.” Bạch Hạ gọi ông một tiếng.
Sau lưng Bạch Thế Trạch, một cậu trai 19 tuổi và một cô gái 15 tuổi cũng bước ra, đây là hai đứa trẻ do người vợ hiện tại của Bạch Thế Trạch sinh ra.
“Vinh Vinh, Oánh Oánh, đến đây, gọi chị đi.” Bạch Thế Trạch nói với hai đứa con còn lại của mình.
“Chị.” Hai người nhìn Bạch Hạ, gọi không chút cảm xúc.
Bạch Hạ nhìn bọn họ cũng không có cảm tình, tuy cùng ba khác mẹ nhưng hai bên đều coi nhau như người ngoài.
“Yo! Tiểu Hạ về rồi đấy à? Hiếm thấy! Mau, vào nhà ngồi đi con!” Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp từ trong phòng khách tường vàng lộng lẫy bước ra, tuổi ngoài bốn mươi, bảo dưỡng rất tốt, nhưng đôi mắt đầy toan tính của bà ta, vẫn không thể che giấu được lúc bà ta cười lên.
Bà ta tên là Diệp Giai Mị, đúng như cái tên của mình, bà ta sinh ra đã có một gương mặt chuyên dụ dỗ người khác, đến bây giờ vẫn còn mang đến cho người ta một loại khí chất không an phận. Bạch Hạ quan sát người phụ nữ này, nhưng không chào hỏi bà ta. Bởi vì năm đó, chính bà ta là người ép mẹ cô phải nhường chỗ, làm cho mẹ của cô không nghĩ thoáng. Dù bà ta chưa bao giờ xuất hiện nhưng chuyện bà ta sinh con cho ba, bằng cách nào đó đã truyền đến tai của mẹ.
Dì cô đã từng tức giận nói với cô rằng năm đó chính là bà ta đã bí mật nói với mẹ cô chuyện bà ta đã sinh ra một đứa con trai. Cái chét của mẹ cô có thể là do chính mẹ cô lựa chọn, nhưng người khiến bà ấy phải kết thúc cuộc đời mình chính là người phụ nữ trước mặt và cả người ba lăng nhăng này nữa.
“Tiểu Hạ về là tốt rồi, làm một bàn thức ăn ngon chào mừng con gái lớn của tôi nào.” Bạch Thế Trạch cũng không biết nên nói gì với Bạch Hạ, bởi vì đẳng đãng đã ba năm rồi, ông cũng cảm giác đứa con gái này trở nên xa lạ hơn.
“Tiểu Hạ, gần đây con làm gì? Vẫn đang vẽ truyện tranh sao?” Bạch Thế Trạch quan tâm hỏi.
“Ừm! Vẫn vậy.” Bạch Hạ ngòi trên ghế sô pha đáp lại, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của Bạch Hạ khiến Bạch Thế Trạch nhận ra đứa con gái của ông và vợ cũ sinh ra thật sự rất xinh đẹp!
Diệp Giai Mị bưng trái cây đi tới, bà ta cũng đang lén lút đánh giá đứa con gái lớn của chồng mình, vừa nhìn, bà ta liền không khỏi thầm ghen tị. Tại sao đều là con do cùng một người đàn ông sinh ra mà đứa con gái của bà ta lại không thanh tú tinh xảo như vậy chứ?
“Tiểu Hạ, về nước thì phải đến tìm ba chứ? Tại sao không nói không rằng lại ở lại nhà dì của con? Cũng không phải ba không mua nồi nhà cho con, mấy ngày nữa ba sẽ mua cho con một căn hộ.” Bạch Thế Trạch có lẽ là vì trong lòng áy náy nên lập tức đập bàn muốn mua nhà cho Bạch Hạ.
Sắc mặt Diệp Giai Mị đứng bên cạnh hơi thay đổi.
“Con thích nhà ở đâu cứ nói với ba, ba sẽ bảo người đi mua cho con.” Bạch Thế Trạch nói tiếp.
Lúc trước Bạch Hạ rất muốn rời khỏi căn nhà này, nhưng hôm nay khi trở lại đây, đột nhiên nghĩ đến cái chết của mẹ, trong lòng cô có chút đau buồn, cho dù cô không cần ba phải mua nhà cho cô, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Diệp Giai Mị âm trầm xuống thì trong đầu cô đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
Trước đây cô vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ muốn thoát khỏi gia đình phức tạp này, nhưng mà bây giờ cô đã trưởng thành rồi, đã biết phải đấu tranh để giành lấy rồi.
Đều cùng là con gái của ba, dựa vào đâu mà người phụ nữ năm đó hại chết mẹ cô lại có thể cùng con trai và con gái của bà ta sống ở đây hưởng vinh hoa phú quý, không lo cơm áo chứ?
“Ba, thật vậy sao? Con muốn mua nhà ở đâu cũng được sao ạ?” Bạch Hạ giả bộ vui mừng hỏi.
“Đương nhiên, toàn bộ bắt động sản trong thành phố này, con chọn đi.” Bạch Thiển gật đầu ngay lập tức.
“Được! Vậy ngày mai con sẽ đi chọn! Khi nào chọn được rồi con sẽ nói cho ba biết.”
“Xe cũng rất cần thiết, con muốn xe gì cứ nói với ba.”
Bạch Thế Trạch tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.