Bụng Bạch Hạ vang lên tiếng rột rột, cô nhận ra bụng mình đang biểu tình, cô vẫn cưa ăn gì cả. Bạch Hạ đi xuống lầu, bên cạnh có một khu mua sắm rất lớn, bên trong có một khu phố ăn uống đầy ắp đồ ăn ngon. Bạch Hạ ngửi được mùi thịt nướng thì lập tức tiền vào một nhà hàng.
Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại di động ra lướt xem bình luận về truyện tranh mà cô đăng nhiều kỳ trên mạng, thấy tác phẩm của mình được mọi người yêu thích trái tim của cô được an ủi rất nhiều. Đây là tá phẩm do chính cô tạo ra, giống như đứa con tinh thần do cô sinh ra vậy.
Bạch Hạ một mình ăn xong, lại đi dạo một vòng trung tâm mua sắm. Trở về nhà, cô mở nhạc lên, vừa nghe nhạc vừa tìm cảm hứng, trong đầu cô lúc này toàn bộ đều là bóng hình của Hình Nhất Phàm. Lúc cô hạ bút vẽ, một bóng người cao gây, ưu nhã, lạnh lùng xuất hiện dưới ngòi bút vẽ của cô, một cảnh bếp được vẽ xung quanh anh, đây là hình ảnh lúc Hình Nhất Phàm đang nấu ăn, mà lúc này, nữ chính giống như dáng vẻ của cô lúc đó, nắp bên cạnh cửa len lén ngắm nhìn tắm lưng đẹp trai và quyến rũ của người đàn ông.
Bạch Hạ vẽ rồi lại vẽ, đôi mắt không thể giải thích được trở nên có chút ươn ướt, cô thở dài, lắc đầu, tại sao cô cứ nhớ đến anh mãi vậy?
Ngoài việc biết tên của anh là Hình Nhất Phàm, cô hoàn toàn không biết bất cứ điều gì về anh, vì vậy đừng mong đợi sau này có thể có liên hệ gì với anh nữa.
Nhưng cô lại không biết rằng, lúc này, Hình Nhất Phàm đang ngồi ở nhà, nghiêm túc nghiên cứu một vụ án tài chính, Đoá Đoá lặng lẽ nằm trong lòng anh, không làm ồn cũng không quậy phá, như thể nó biết là chủ nhân của đó đang nghiêm túc làm việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một tuần đã trôi qua. Chiều thứ hai, ở một phiên tòa nào đó, một vụ kiện gay gắt đang trong quá trình tranh luận, một luật sư trẻ vô cùng hiên ngang, lập luận vô cùng sắc sảo, có lý. Tuổi tác của anh khiến luật sư của bên đối phương lúc mới ra toà đã đánh giá thấp anh, vô cùng xem thường anh, xem anh như thể một tên nhóc chưa đủ lông đủ lá vừa ra trường.
Tuy nhiên, trong một giờ đấu lý tiếp theo, vị luật sư trẻ tuổi dường như chỉ một mình đã tạo ra thế trận thiên binh vạn mã, khiến vị luật sư trung niên vốn coi thường anh đến cuối cùng không thốt nên lời nữa, cộng thêm tài liệu do Hình Nhất Phàm chuẩn bị cũng vô cùng phong phú.
Theo tình tình, vốn thân chủ của ông ta là bên được lợi, mà Hình Nhất Phàm lại càng nhẫn tâm hơn, khiến đối phương chột dạ nhận thua.
Sau khi phiên toà kết thúc, người chủ nhà vô cùng cảm kích, vụ án tài chính khiến anh ta đau đầu bấy lâu nay cuối cùng cũng được cứu vãn.
“Hình tiên sinh, anh thật sự quá lợi hại. Anh là luật sư trẻ nhát, tài năng nhất mà tôi từng thấy đấy?” Người chủ nhà không biết nên cảm ơn anh như thế nào nữa nữa.
“Lưu tiên sinh quá khách khí rồi, tôi chỉ làm mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ lợi ích của anh và xứng đáng với sự giao phó của anh thôi.”
“Hình tiên sinh, tôi sẽ dọn nhà ngay lập tức. Sớm nhất là ba ngày nữa tôi sẽ bán nó cho anh, giảm giá 10% cho anh.”
“Cảm ơn.” Một nụ cười thoáng qua trong mắt Hình Nhất Phàm, trong nụ cười ẳn chứa một vài ý tứ sâu xa mà người khác không thẻ hiểu được.
“Khi nào ngài có thời gian, chúng ta sẽ làm thủ tục chuyển nhượng!” Hình Nhất Phàm nói.
Ra khỏi tòa án, xe của Hình Nhất Phàm tình cờ đi ngang qua cổng tiểu khu Lung Cư Uyễn ở trung tâm thành phó, anh ngắng đầu ngắm nhìn tiểu khu bốn phía đều có ánh sáng, có tầm nhìn cao độc quyền, cũng vừa hay hợp ý của anh.
Còn ba ngày nữa thôi là anh có thể cải tạo lại một chút và chính thức dọn đến ở.
Bạch Hạ lúc này cầm ly trà sữa cô vừa mới mua về, bắt đầu công việc của mình. Gần đây chủ biên hối cô rất gắt, nói rằng bộ truyện tranh nhiều kỳ cô vừa đăng rất nổi tiếng, bảo cô phải mau chóng cập nhật nó.
Đây là công việc của Bạch Hạ, tác phẩm của cô đạt được sự khẳng định, đương nhiên cô cũng rất có động lực. Tuy nhiên, cô cũng sắp vẽ hét câu chuyện đã xảy ra trước đó giữa cô với Hình Nhất Phàm rồi, câu chuyện tiếp theo cô nên chế như thế nào đây?
Cô thực sự rất đau đầu! Hơn nữa, cô cũng đã đọc bình luận của độc giả, họ đều bị nhân vật nam chính của cô mê hoặc, nói răng nam chính của cô rât gân gũi.
Bạch Hạ cười cười, dĩ nhiên là gần gũi rồi, vì trên đời thực sự có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy mà.
Bạch Hạ đang định đi ra ngoài mua bản vẽ, vừa mở cửa ra đã thấy cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, người của công ty chuyển nhà đang ra vào đây.
Cô nhìn một người phụ nữ đang chỉ huy chuyển đồ, tò mò hỏi: “Mọi người chuyển nhà sao?”
Người phụ nữ thấy cô là hàng xóm, liền ân cần trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi mới bán căn nhà, sắp dọn ra ngoài ngay đây.”
“Nhà ở đây rất tốt mà! Sao lại bán chứ?” Bạch Hạ sống ở đây rất thoải mái, cho dù là độ phủ xanh của tiểu khu hay là hoàn cảnh bồn phía đều rất thích hợp để ở.
Người phụ nữ thở dài: “Thực ra, tôi cũng không muốn bán nó, nhưng mà chồng tôi nói có một cậu thanh niên đòi mua nhà ở đây, còn thay chồng tôi miễn phí đấu kiện. Cô nói xem, anh ta làm chuyện tốt như vậy, chúng tôi cũng không thể không bán cho anh ta.”
Nghe xong lời này, Bạch Hạ không khỏi có chút kinh ngạc.
Nói cách khác, người về sau sẽ sống trong căn phòng này là một luật sư trẻ tuổi! Bạch Hạ rất khâm phục những người làm nghề luật sư, bởi vì để thi được chứng chỉ luật sư thôi cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi.