“Được! Dì nhỏ, dì giải quyết hết chuyện của dì đi rồi hãy nói, thật sự không cần lo lắng cho con đâu.”
“Được rồi! Vậy nhớ chăm sóc bản thân, ăn tối chưa?”
“Con lập tức đi ăn đây.” Bạch Hạ cười nói: *Quanh đây có rất nhiều nhà hàng, con không thể đói được.”
“Ừ! Một mình cũng phải cẩn thận một chút.”
Bạch Hạ đáp lại, đầu giây bên kia liền cúp máy, Bạch Hạ lúc này cũng là định xuống phía dưới ăn cái gì đó, cô cầm điện thoại di động quay lại chuẩn bị ra ngoài.
Mà trong bóng tối, đáy mắt Hình Nhất Phàm hiện lên một chút tính toán, anh cũng trở về phòng khách, nhìn Đóa Đóa đã trong ổ nói: “Ba đi ra ngoài một chuyền, rất nhanh sẽ về, ngoan ngoãn ở nhà đấy.”
Hình Nhất Phàm cầm điện thoại di động cùng chìa khóa xe lên đẩy cửa đi ra trước tiên, anh đứng ở cửa, đang chờ: cửa phòng bên cạnh mở ra.
Anh dỏng tai nghe thấy được từ bên trong có tiếng kéo mở.
cửa rồi, Hình Nhất Phàm lập tức làm bộ bình tĩnh từ trước cửa Bạch Hạ đi qua.
Bạch Hạ đẩy cửa ra, khi nhìn thấy đứng ở trước cửa thang máy, có một màn thân ảnh cao lớn đang đợi thang máy.
Cô lập tức đã nghĩ có phải người hàng xóm mới tới kia hay không? Bạch Hạ từ hành lang đi về phía thang máy, ánh mắt của cô vẫn chăm chú nhìn chằm chằm hình dáng người chơi điện thoại di động chờ thang máy.
Sao lại có cảm giác nhìn quen mắt chứ?
Chẳng những nhìn quen mắt, bóng lưng của người đàn ông này cực kỳ giống một người, hô háp Bạch Hạ cứng lại, thế nào cũng không tin được ở cửa nhà đụng phải Hình Nhất Phàm.
Là anh sao? Thật sự là anh sao? Bạch Hạ chỉ cảm thấy hít thở một chút liền bình tĩnh lại, cái bóng lưng này sống sờ.
sờ đứng trước tầm mắt của cô.
Cô đang mong đợi là anh, cũng không thể tin được sẽ là anh, ngay khi những mâu thuẫn nội tâm của cô đang xoắn vào nhau, lúc vừa sợ vừa lại kích động.
Cửa thang máy keng được một tiếng mở ra, nhìn người đàn ông đi vào bên trong, Bạch Hạ rất sợ anh sẽ giống như biến mắt.
“Chờ một chút.” Nói xong, cô gấp gáp tiến lên.
Hình Nhât Phàm quay lưng cong môi mỏng lên, đây chính là âm mưu vô tình gặp được rất lâu của anh.
Anh làm bộ lơ đãng xoay người, chỉ nghe thấy một tiếng khế gọi: “A…”
Thì ra Bạch Hạ chạy quá nhanh, thời điểm đi vào cửa thang máy, cũng không biết là bị đất kéo, trơn trượt làm thân thể cô mắt thăng bằng nhào vào trong thang máy.
Lúc này Hình Nhất Phàm mới vừa mới quay người, cũng cảm giác một mùi thơm nữ tính xộc vào trong ngực, thân thể rắn chắc của anh bị người phụ nữ nhào tới, thắt lưng, là cánh tay thanh mảnh của cô gái gắt gao ôm lấy.
Bạch Hạ vừa sợ vừa hoảng ngẳng đầu, ánh mắt của cô mở to, nằm mơ sao? Ảo giác sao? Tại sao là anh? Thật sự là anh sao?
“Hình… Hình Nhất Phàm, sao… sao lại là anh?” Cô ấp úng kêu thành tiếng.
Lúc này Hình Nhất Phàm thầm thở dài một hơi, là oan gia sao? Vì sao vừa thấy mặt, cô luôn là tự động nhào vào trong lòng?
“Cô bình thường đều thích làm như vậy sao?” Hình Nhất Phàm cảm thấy không thể giải thích được, anh cũng chỉnh lại vạt áo, nếu như cô gái này suốt ngày hấp tấp đặc biệt đụng vào trong ngực đàn ông, đó cũng không phải là chuyện tốt.
Khuôn mặt Bạch Hạ đỏ lên, vội vàng từ trong ngực của anh đứng lên, không biết anh muốn biểu đạt cái gì: “A…
Tôi làm cái gì chứ?”
Hình Nhất Phàm nheo mắt, không khách khí miêu tả lại hành động vừa rồi của cô: “Chủ động nhào ôm lấy đàn ông.”
Bạch Hạ lúc này mặt đỏ bừng, cô vội vàng giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi sàn nhà quá tron, tôi bị trượt chân.”
Hình Nhất Phàm lập tức nhướn mày, dùng giọng nói vô tình gặp được: “Thì ra cô ở đây à?”
Bạch Hạ lập tức nhạc nhiên lại kích động hỏi: “Chẳng lẽ anh ở sát bên cạnh tôi sao?”
“Cô như vậy là thích tôi ở sát bên cạnh cô sao?” Hình Nhất Phàm suy nghĩ hỏi ngược lại cô.