“Không cần.” Hình Nhất Phàm từ chối, lúc anh làm việc, không thích có người ở bên người quấy rầy.
Trần Lương tìm giúp anh một gian phòng làm việc an tĩnh, Hình Nhất Phàm mở máy tính của anh, bắt đầu xem tài liệu, anh có 1 loại mẫn cảm trời sinh với những con SỐ, giống như cả đời này thích hợp kết bạn với con só.
Thời gian bắt tri bất giác trôi qua, Hình Nhất Phàm viết văn kiện, bỗng dưng, anh nghe thấy ngoài cửa sổ kính phía sau lưng truyền đến tiếng mưa, anh không nhịn được ngắng đầu lên, chỉ nhìn thấy thề giới bên ngoài cửa sổ, đã là cảnh mưa rơi như chút nước.
Trong đầu Hình Nhát Phàm, lập tức nghĩ đến Bạch Hạ bị anh để lại ở trước cửa siêu thị, mưa lớn như vậy, chắc là cô vẫn đang ở trong siêu thị!
Nhưng lại không may là, lúc này Bạch Hạ đã đi ra khỏi siêu thị, cô chờ xe buýt về nhà, nhưng mưa lớn như vậy, cộng thêm có nhiều người đang đợi, chuyền xe mà cô đợi vẫn chưa đến, lúc này cô đang đứng ở trạm xe bus bị người muốn lên xe chèn đến chèn lui, khiến cho thân hình thon thả của cô bị mưa ướt.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên, cầm lên nhìn, không nhịn được cảm thấy vui mừng, là Hình Nhất Phàm gọi đến.
“Alo!” Bạch Hạ có chút luống cuống tay chân nghe máy, bởi vì hôm nay cô mua hết một lần nên mua quá nhiều, ít nhất là 5 túi đựng quần áo nên cô nghe điện thoại cũng có chút không tiện.
“Cô đang ở đâu?” Giọng tràm thấp của Hình Nhất Phàm từ kia đầu dây bên kia truyền đến.
“À… Tôi đang ở trạm xe buýt!” Nói xong, Bạch Hạ bởi vì bị một người chen vào, nên cô dẫm lên người đứng phía sau, cô quay người nói xin lỗi với người ở phía sau: “Thật xin lỗi… ấy… đừng chen nữa…”
Vừa nói, Bạch Hạ còn nhắc nhở người phía trước, bởi vì cô cũng sắp bị chen ra chỗ màn mưa rồi.
Hình Nhất Phàm nghe thấy giọng nói chật vật của cô, giọng anh liền có chút lo lắng: “Ở trạm xe buýt nào?”
Bạch Hạ ngắng đầu nhìn xung quanh nói: “Là trạm xe buýt ở ngay trước cửa siêu thị, không sao, xe của tôi cũng sắp đến rồi, anh làm xong việc chưa?”
“Ở đó tránh mưa đi, chờ tôi đến.” Giọng Hình Nhất Phàm kiên định truyền đến.
“Hả? Anh muốn đến đây à? Không cần đâu, mưa to lắm, đừng đến đây.” Bạch Hạ nhanh chóng khuyên.
“Tìm chỗ tránh mưa đi.” Hình Nhất Phàm lại nói xong một câu ra lệnh này, liền cúp máy.
Bạch Hạ ngây ngốc cầm điện thoại, lẽ nào ý của anh là anh vẫn sẽ đến hay sao?
Bạch Hạ nhình cảnh mưa như trút nước kia, xe ở trên đường đều đang điên cuồng lao đi trong mưa, cũng có những chiếc xe đang bò với vận tốc của rùa.
Lúc này Bạch Hạ, thực sự không hi vọng Hình Nhất Phàm đến, bởi vì mưa lớn như vậy đi đường cũng không an toàn!
Lúc này, lại có 1 chiếc xe buýt đến, một nhóm người đi xuống, đồng thời không ngừng có người đang tránh mưa để đi lên xe buýt, vị trí của Bạch Hạ đã gần ra đến ngoài trạm xe rồi. Cô đã cảm nhận được đẳng sau lưng có chút lạnh.
Dưới bãi để xe của một công ty cách siêu thị không xa, một chiếc xe việt dã màu đen lao thẳng về phía siêu thị, giống như một con dao sắc bén cắt ngang màn mưa.
Ánh mắt của Hình Nhất Phàm kiên định híp lại, khi ánh mắt của anh lướt qua một trạm xe buýt ở bên cạnh, đám người đứng tránh mưa ở đó dày đặc như vậy, anh không khỏi nghĩ đến Bạch Hạ cũng ở trong đó, cô ăn mặc mỏng manh như thế, lúc này chắc cũng bị nước mưa xối cho ướt sũng rồi.
Lúc này Bạch Hạ thật sự cũng đã bị ướt đẫm, lúc này đột nhiên có một bác gái dắt theo một đứa trẻ chen vào, Bạch Hạ cũng không muốn tranh giành vị trí này nữa, cô lùi lại một bước, để chỗ tránh mưa nho nhỏ lại cho bác gái và đứa bé, mà cô thì cầm một cái túi quần áo lên che đầu.
Mấy xe taxi ở bên cạnh cũng không dừng lại, chắc là cũng không muốn nhận thêm khách vào lúc này nữa!
Xung quanh trạm xe buýt này rất là thoáng, cách siêu thị cũng rất xa, cho dù là đi đâu, chỉ cần đi bộ một lúc, thì sẽ ướt như chột lụt, bởi vì cơn mưa này quá lớn.
Lớn đến mức giống như trên đình đầu có một thác nước đang đổ xuống vậy.
Mặt đất cũng có một mảnh nước đọng, đúng lúc này, một chiếc xe con không để ý đến người ở trạm xe buýt, lao qua, làm bắt tung tóe chỗ nước đọng đấy lên tất cả mọi người, mà Bạch Hạ cũng trở thành một thành viên trong những người xui xẻo ấy.
Quần áo trên người cô cũng sắp vắt ra nước được, trong một loạt tiếng mắng chửi, đôi mắt bị mưa che mờ của cô nhìn về phía con đường bên kia.
Cô đang chờ chiếc xe của Hình Nhất Phàm, cô có một suy.
nghĩ kiên định là anh sẽ đến. Mưa to như vậy, tại sao anh cứ nhất định phải đến chứ?
Bạch Hạ chờ mười mấy phút, thật ra, để cô đợi bao lâu cũng được chỉ cần anh đến, cô cũng sẽ đứng đây dầm mưa chờ anh.
Hai mươi phút trôi qua, rốt cục, trong những chiếc xe đèn pha sáng rọi kia, đột nhiên có một chiếc xe việt dã màu đèn vô cùng bá đạo lao về phía này, thân xe màu đen, trông vô cùng cao quý thu hút, đèn pha sáng rọi kia giống như đôi mắt của ác quỷ vậy.