“Tôi chỉ biết là văn phòng của tổng tài của tập đoàn Lam thị đích thân g ện thoại cho tôi, bảo đây là phó tổng của công ty họ, cậu ấy có hứng thú với việc đầu tư cho công ty chúng ta. Thế Trạch, chúng ta không thể xem nhẹ việc này đâu, phải tiếp đãi cho đàng hoàn đấy.”
Bạch Thế Trạch lập tức gật đầu: “Được, anh yên tâm.”
Vừa rồi Diệp Giai Mị đi vào nhà vệ sinh một lúc, lúc này, vừa đi ra đã nhìn thấy đám phu nhân vừa rồi đang tụm lại bàn tán về một người đàn ông trẻ tuổi.
“Đó là thiếu gia của nhà ai vậy? Trông cậu ta thật ưa nhìn, tôi muốn giới thiệu con gái của mình cho cậu ta quá đi.”
Một người phụ nữ ngoài 50 nói. Diệp Giai Mị cũng tò mò nhìn về phía quầy buffet, chỉ thấy dưới ánh đèn vàng dịu, một chàng trai trẻ đang một mình gắp thức ăn, thân hình cao gây, lưng thẳng tắp, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều để lộ vẻ háp dẫn mê người, khiến cho đám đàn ông xung quanh trông giống như một đám béo ú tròn vo.
“Đó là ai vậy?” Diệp Giai Mị tò mò hỏi.
“Hình như là khách quý của Tạ tổng.”
Diệp Giai Mị không khỏi nhìn thêm vài lần, lúc này bà ta mới phát hiện Bạch Hạ và Tạ Nhất Vĩ đang cùng dùng bữa, ánh mắt bà ta lộ ra vẻ oán hận.
Bạch Hạ quả nhiên là đầy thủ đoạn, câu dẫn Tạ thiếu gia nhanh như vậy.
Bạch Hạ lúc này hoàn toàn không hè có tâm tư gì cả, hơn nữa, lúc này cả trái tim của cô đập loạn xạ vì sự xuất hiện đột ngột của Hình Nhất Phàm.
Dường như mỗi lần gặp anh, cô đều là ở nơi mà cô không nghĩ mình sẽ gặp được anh.
Ví dụ như ở lôi vào thang máy của ngôi nhà mà cô mới chuyển đến, ví dụ như là ở đây, thật là quá trùng hợp!
Hình Nhất Phàm bưng một cái đĩa, trên tay cầm một ly rượu đỏ dường như đang tìm chỗ ngồi, Bạch Hạ trong lòng thầm nghĩ, liệu anh có ngồi vào bàn của cô không?
Tình cờ có một cái ghế trống.
Cô đang nghĩ thì bổng nhìn thấy Hình Nhất Phàm bưng dĩa đi về phía mình, tim của cô lập tức đập nhanh hon.
Hình Nhất Phàm nhìn đôi nam nữ đang thả thính nhau này. Anh không chút khách khí, muốn làm một cái bóng đèn thật lớn. Quả nhiên, anh đặt dĩa lên bàn của Bạch Hạ, nói với Bạch Hạ đang ngồi ở vị trí đằng trước: “Lui vào một chút.”
Bạch Hạ thấy anh muốn ngồi ở đây, đôi môi đỏ mọng không giấu được nụ cười, nhanh chóng ngồi lui vào trong, nhường chỗ cho anh.
Hình Nhất Phàm ngồi xuống, liếc nhìn cô một cái, Bạch Hạ có chút quan tâm nói: “Muộn như vậy rồi anh còn chưa ăn cơm à?”
“Ừm!” Hình Nhát Phàm trầm tháp đáp.
Tạ Nhất Vĩ ở đối diện có chút ngượng ngùng, kỳ thật anh ta rất muốn có thể nói chuyện riêng với Bạch Hạ.
Thế nhưng, thân phận của Hình Nhát Phàm đến ba anh ta còn phải tôn kính ba phần thì, làm sao anh có thể nói gì được chứ?
“Bạch Hạ, cô quen với Hình phó tổng sao?” Tạ Nhất Vĩ tò mò hỏi.
Bạch Hạ cong môi cười, vui vẻ giải thích nói: “Chúng tôi là hàng xóm.”
Sắc mặt của Hình Nhất Phàm bỗng trở nên cực kỳ khó coi, có rất nhiều cách để giới thiệu quan hệ, vậy mà cô lại chọn hàng xóm, cô không thể nói anh là bạn được sao?
Cô đây là muốn cho tên thiếu gia nhà họ Tạ ở đối diện chút cơ hội sao?
Y như rằng, Tạ Nhất Vĩ vừa nghe thấy chỉ là hàng xóm, thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là hàng xóm mà thôi!
Hình Nhất Phàm ngắng đầu lên hỏi cô: “Lúc ra ngoài, cô có cho Đoá Đoá ăn không?”
Bạch Hạ lập tức giật mình: “Anh chưa để đồ ăn cho Đoá Đoá sao?”
“Tôi quên mát.” Hình Nhát Phàm hừ nhẹ.
Tạ Nhất Vĩ ở đối diện không khỏi tò mò: “Đoá Đoá là ai vậy?”
“Là con mèo mà chúng tôi cùng nuôi.” Bạch Hạ giải thích.
Hình Nhất Phàm nheo mắt lại, hơi khiển trách: “Tôi cũng có không cho cô vào nhà tôi đâu chứ? Không phải tôi ghi lại mật khẩu vân tay của cô ở nhà tôi rồi sao?”
Đây là một lượng thông tin rất lớn đó! Họ là hàng xóm của nhau, nhưng lại có thể tuỳ thời tuỳ lúc tự tiện vào nhà nhauf Tạ Nhất Vĩ ở đối diện khẽ trừng to mắt, anh ta đương nhiên là nghe ra hét thảy.