Hình Nhất Phàm hôm nay cũng quyết định nghỉ ngơi một chút, anh gật đầu nói: “Được!”
Ăn sáng xong, Bạch Hạ mang Đoá Đoá đi xuống lầu, Hình Nhất Phàm cầm theo một cuốn sách đi bên cạnh cô. Hai người ngồi trong một khu vườn ở dưới lầu tiểu khu, người đi ngang qua đều cứ ngỡ họ là người yêu của nhau, không kiềm được cảm thán một câu, cặp tình nhân này giá trị nhan sắc cao quá đi! Con cái họ sau này chắc chắn rất xinh đẹp!
Vào sáng sớm, Hình Nhất Phàm vẫn chưa đợi được Bạch Hạ cùng đi ăn sáng thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Trần Lương, trong hộp thư của ông xuất hiện một bức thư nặc danh xuất hiện, những lời trên bức thư đầy ý đe dọa, thậm chí cả viết rõ những nơi mà vợ và con của ông thường đên.
Trần Lương đang nghĩ liệu có nên báo cảnh sát hay không, nhưng ông gọi cho Hình Nhất Phàm trước tiên, Hình Nhất Phàm bắt buộc phải gấp rút chạy sang đó để kiểm tra tình hình, bởi vì rất nhanh sẽ có cảnh sát đến nhà Trần Lương tra hỏi.
Hình Nhất Phàm nhắn tin cho Bạch Hạ rằng anh không thẻ cùng cô đi ăn sáng, bảo cô tự mình xuống dưới lầu ăn.
Bạch Hạ cũng vừa mới thức dậy, nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, cô cầm máy lên nhìn liền thấy là Hình Nhất Phàm, thấy anh nhắn rằng anh phải ra ngoài gấp, cô vội vàng trả lời: “Anh cứ đi làm việc đi! Tôi sẽ tự lo cho mình.”
Hình Nhất Phàm đến nhà Trần Lương, cảnh sát rất nhanh sau đó cũng đến, cảnh sát cũng rất xem trọng sự việc này và bắt đầu điều tra. Là một luật sư, Hình Nhất Phàm cần theo dõi việc điều tra.
Bạch Hạ ở nhà quá lâu nên mỗi ngày cô đều ra ngoài đi dạo, cô đã quen với việc một mình. Vừa ra khỏi tiểu khu, cô đã bị một anh chàng huần luyện viên thể hình chặn lại, anh ta rất tận tâm giới thiệu Chương trình giảm giá của phòng tập bọn họ cho Bạch Hạ.
Nói đến nỗi Bạch Hạ cũng có chút động tâm. Vừa hay phòng tập này nằm trong một tòa nhà bên cạnh tiểu khu, rất gần. Bạch Hạ nghĩ, dù sao mỗi ngày cô đều ở lì trong nhà, ra ngoài luyện tập giữ dáng cũng tốt, đúng lúc lại gặp được một đợt giảm giá lớn như vậy, vậy nên cô liền đến phòng tập làm một tắm thẻ, về sau mỗi ngày cô đều sẽ sang đây chạy bộ hay làm gì đấy.
Buổi trưa, Bạch Hạ nhận được điện thoại từ ba cô, Bạch Thế Trạch gọi cô cùng ra ngoài ăn tối, cô vốn muốn nói rằng cô muốn tự ăn thì Bạch Thế Trạch bảo đã đến gần nhà cô, hơn nữa ông cũng đã đặt xong nhà hàng rồi.
Bạch Hạ không còn cách nào khác đành phải đi ăn trưa cùng ba mình. Đây là một nhà hàng rất cao cáp, Bạch Hạ nghĩ chỉ có mình ba cô, nhưng khi cô bước vào mới phát hiện ngoài ba cô còn có Tạ Nhất Vĩ ở đây.
Bạch Hạ khẽ giật mình, Tạ Nhất Vĩ nhìn tháy cô hai mắt rõ ràng sáng lên, thậm chí có chút kích động.
“Ba.” Bạch Hạ gọi ba mình, sau đó lịch sự chào Tạ Nhất Vĩ: “Tạ thiếu gia.”
“Hạ Hạ, đến, ngồi đi con! Tạ thiếu gia cùng ba đi ra ngoài làm việc, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!” Bạch Thế Trạch cười nói.
Thực ra, Bạch Thế Trạch cố tình rủ Bạch Hạ đi ăn cùng Tạ Nhất Vĩ, vì ông thấy Tạ Nhất Vĩ cũng không tệ. Bạch Hạ ngồi xuống, ngẳng đầu liền bắt gặp ánh mắt yêu thích của Tạ Nhất Vĩ, cô cũng biết ý của ba mình, nhưng cô thật sự không có ý gì với vị thiếu gia nhà họ Tạ này cả.
“Hạ Hạ, con quen biết vị Hình phó tổng tối hôm qua sao?”
Bạch Thế Trạch tò mò hỏi, tối hôm qua ông không kịp hỏi cô chuyện này.
“Dạ, tụi con quen biết nhau.” Bạch Hạ gật đầu.
Bạch Thế Trạch lập tức kinh ngạc: “Làm sao con lại quen biết được với cậu ta?”
Bạch Hạ lúc này rất lanh trí, nếu muốn ngăn ba cô giới thiệu một chàng trai cho cô thì chỉ có một lý do tốt nhất để từ chối là cô đã có người yêu rồi.
“Ba, con và anh ấy đang hẹn hò…” Bạch Hạ bạo dạn nói.
Tạ Nhất Vĩ đang nhấp một ngụm trà, nghe được những lời này thì không khỏi bị sặc, anh ta che dấu sự thất vọng ngắng đầu nhìn sang cô: “Bạch Hạ, không phải hai người là hàng xóm sao?”
Bạch Hạ mím môi, hào phóng thừa nhận: “Trước kia chúng tôi là hàng xóm, hiện tại, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Bạch Thế Trạch không khỏi có chút đáng tiếc nhìn sang Tạ Nhất Vĩ bên cạnh, nếu con gái đã là hoa có chủ, ông cũng không thể nói bậy tơ hồng được. Bữa ăn này có hơi khó xử, lúc thanh toán xong đi ra, Tạ Nhất Vĩ cũng rất mắt mát, anh ta tìm một cái cớ rồi rời đi mắt.
Bạch Hạ đứng bên cạnh Bạch Thé Trạch tiễn anh ta lên xe.
Bạch Thế Trạch nghĩ đến điều gì đó, ông không nhịn được giữ cửa xe nói với cô: “Hạ Hạ, hôm nào con đưa vị Hình phó tổng này về nhà ăn bữa cơm đi! Để ba làm quen với cậu ta.”
Bạch Hạ lập tức bị doạ sợ hết hồn, cô có chút chột dạ nói: “Anh ấy… anh ấy gần đây rất bận, có lẽ không có thời gian đâu.”
“Có bận đến mấy cũng phải ăn cơm chứ? Thứ bảy này ba có ở nhà, con dẫn cậu ta về nhà ăn cơm đi. Dù sao ba cũng là ba của con, ba sẽ giúp con đánh giá cậu ta.” Nói xong, Bạch Thế Trạch cũng ngồi vào xe, kéo cửa số xe xuống chuẩn bị rời đi.
Bạch Hạ có chút sốt ruột, cô có thể từ chối không? Haiz, cô đã tự đào một cái hồ rồi tự nhảy vào đó mắt rồi.