Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1861:




Đầu dây bên kia trực tiếp nói không gặp.
“Ông chủ của chúng tôi nói không gặp.”
“Ò, anh nói lại với ông ấy, ông ấy ở tập đoàn Trần thị còn có một khoản tiền đang chờ xử lý, cần gặp tôi để giải quyết.” Hình Nhất Phàm nói.
Bảo vệ suy nghĩ rồi lại gọi điện, đầu dây bên kia mới cho phép Hình Nhất Phàm vào, trước sau Hình Nhất Phàm đều là bảo vệ, giống như muốn theo dõi anh chặt chẽ.
Hình Nhất Phàm ngồi trong một gian phòng làm việc, cũng gặp được bị cáo của anh lần này, ông chủ của tập đoàn Tinh Đức, một người đàn ông trung niên xăm đầy tay, toát lên khí chất của những kẻ xã hội đen, tên là Ngưu Đức.
“Cậu nói tôi vẫn còn tiền ở tập đoàn Trần Thị chưa thanh toán?”
“Còn dư một khoản mười mấy vạn.” Hình Nhất Phàm gật đầu.
“Vậy mau trả cho tôi!” Ngưu Đức vội vàng đưa tay ra làm một động tác đòi: “Nếu như là của tôi, vậy nhanh chóng trả địã Ánh mắt Hình Nhất Phàm nhìn chằm chằm ông ta: “Trước đó, mời ông nói xem làm thế nào mà ông lừa được khoản tiền hai mươi tỉ kia của tập đoàn Trần thị, lẽ nào ông không biết đây là hành vi phạm pháp sao?”
“Cậu nói cái thá gì vậy? Tôi lừa ai? Rõ ràng là tiền hạng mục hợp tác của tôi và Trần Lương, là ông ta đích thân ký tên, đích thân đưa nó cho tôi.”
“Vậy hạng mục đó của các ông sao bây giờ vẫn chưa bắt đầu? Nếu như đã là tiền đầu tư, ông lại đem số tiền đó cho vào sản nghiệp công ty ông, e rằng là mắt đi ý nghĩa của việc hợp tác rồi!” Hình Nhát Phàm bình tĩnh vặn hỏi.
“Khoản tiền này vào sổ ghi chép của tôi, tôi có quyền sử dụng, đây vốn là phần của công ty Trần Lương, tiền của ông ta không phải cũng là tiền của công ty sao!” Ngưu Đức cũng không dám coi thường người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, lần trước ông ta phái tám người qua đó giáo huấn anh, người thì chưa giáo huần được, ngược lại khiến ông phải bỏ ra một khoản lớn tiền thuốc men.
Quả thực là trộm gà không được còn mắt nắm gạo.
“Ngưu Đức, tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, tiền của ông sớm muộn gì cũng phải trả cho tập đoàn Trần thị, chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Hình Nhất Phàm tự tin nhếch mày.
*Tôi biết cậu rất giỏi, nều không thì thế này, tôi trả cho cậu gấp ba tiền phí luật sư, cậu làm việc cho tôi có được không?” Ngưu Đức cũng sợ anh, muốn lôi kéo anh, huống hồ chuyện này quả thực là do ông chột dạ.
Hình Nhất Phàm cong môi cười: “Ông là muốn mua chuộc tôi sao?”
“Vậy phải xem cậu có nguyện ý hay không?” Ngưu Đức lập tức ám hiệu ánh mắt với anh: “Thế nào? Trằn Lương cho cậu bao nhiêu, tôi có thể cho cậu gấp ba.”
Hình Nhất Phàm suy nghĩ một chút: “Tôi không giúp được ông.”
Ngưu Đức lập tức đắc ý nói: “Cho dù cậu để cho luật sư giỏi nhất đến kiện, tôi đều không sợ.”
*Ý của ông là, chuyện này không có sơ hở nào?” Hình Nhất Phàm nhướng mày.
*Đó là đương nhiên.” Ngưu Đức đắc ý thừa nhận.
Hình Nhất Phàm mỉm cười khó đoán: “Ông có biết vừa nãy trong cuộc nói chuyện của chúng ta, ông đã thừa nhận một chuyện không?”
“Cái gì?” Ngưu Đức lập tức sững sờ phải ứng lại: “Cậu…”
Ngưu Đức lập tức phẫn nộ nói: “Vậy mà cậu lại nham hiểm như thế, gài bẫy tôi.”
Hình Nhất Phàm đứng dậy: “Được rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc.”
“Cậu đừng hòng đi.” Ngưu Đức đột nhiên tức giận.
“Ông muốn làm gì?” Hình Nhất Phàm nheo mắt *Nếu như cậu đã đến chỗ tôi, vậy đừng hòng rời đi!”
“Tại sao tôi lại không thể đi?”
Ngưu Đức trông như một người thô lỗ, ông ta bây giờ.
đang sót ruột, ông ta cảm thấy Hình Nhất Phàm chắc chắn nắm giữ chứng cứ gì đó của mình, ông ta không thẻ để anh rời đi, chỉ có thể dùng cách của mình để giải quyết vấn đề.
“Bây giờ cậu không thể đi.” Ngưu Đức nói xong ấn gọi nội bộ cho người của ông ta lên đây.
Rất nhanh có bốn người đàn ông khỏe mạnh từ bên ngoài bước vào: “Ông chủ cần chúng tôi làm cái gì sao?”
Hình Nhất Phàm quay đầu lại nhìn dáng vẻ người đàn ông to lớn, còn có khuôn mặt dữ tợn kia, anh chau mày.
“Giáo huấn cậu ta, không được để tên tiểu tử này rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.