Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1872:




“Xin lỗi, đây là xe tư nhân.” Lam Thiên Thần không còn cách nào ngoài việc khuyên cô đi, bởi vì anh không muốn đưa đàn bà say về.
“Tôi sẽ trả tiền.” Cô tiếp tục nói, có hơi ngang.
“Đây không phải vấn đề tiền nong, nếu cô muốn thuê xe thì bên cạnh có.” Lam Thiên Thần chỉ có thể nén lòng mà khuyên cô.
“Gấp năm lần giá.” Cô gái tóc dài chau mày, dường như khó chịu, chắc do nóc nhiều quá.
Tài xế đằng trước nói với Lam Thiên Thần: “Nhị thiếu, có cần nhờ bảo vệ kéo cô ta xuống không?”
Lam Thiên Thần cắn môi mỏng, hỏi cô ta: “Nhà cô ở đâu?”
Thấy cô khó chịu, lại thêm say rồi, anh làm việc tốt vậy!
Nếu không, ở cửa quán bar này lúc nào cũng có kẻ làm tiền, không biết cô gặp phải chuyện gì.
“Nhà tôi… ở… ở…” Cô đang nói, đột nhiên nghiêng đầu, ngủ đi.
“Này, đừng ngủ, nói tôi biết địa chỉ? Cô kia?” Lam Thiên Thần lập tức nhìn cô gái đang im như chết này.
“Nhị thiếu, có cần đưa xuống không?” Tài xế nghĩ cách thay anh.
“Thôi vậy, tới khách sạn gần đây đi. Cô ấy uống say, sợ gặp nguy hiểm.” Lam Thiên Thần tốt bụng bảo.
“Gần đây có khách sạn năm sau, tôi sẽ tới đo.” Tài xế cũng không mong thiếu gia của mình gặp chuyện vậy.
Xe lập tức tới khách sạn, nhanh chóng tới nơi, Lam Thiên Thần mở cửa xuống xe, nói với tài xế: “Ông ở đây chờ chút, tôi đưa cô ấy đi.”
“Có cần giúp một tay không?” Tài xế hỏi.
Lam Thiên Thần lắc đầu: “Không cần.”
Lam Thiên Thần nói xong, kéo cửa ở sau, nhìn cô gái ngủ bắt tỉnh nhân sự này, anh tức giận chau mày, anh thật sự không có cảm giác gì với phụ nữ say, cho dù cô rất đẹp.
Lam Thiên Thần một mét tám tư, mà đỡ một cô gái một mét sáu tá, có điều cô rất gầy, là một người đẹp có cốt cách, có điều cô mặc có hơi dị.
Lam Thiên Thần đưa tay ôm lấy cô, đi vào cửa lớn khách sạn, anh đặt phòng đưa cô lên thang máy.
Mở cửa phòng, Lam Thiên Thần chuẩn bị đặt cô lên sofa, nào ngờ cô đột nhiên ọc ra một bãi, lên hẳn ngực anh, cũng rơi lên vạt áo cô. Nét mặt ôn hòa của anh, giờ rất khó coi, hôm nay anh thiếu nợ cô à?
“Cô gì ơi, tỉnh lại đi!”Lam Thiên Thần lập tức gọi cô, cứ kệ vết bẫn trên người mình đã, anh mong là cô có thẻ tỉnh lại.
Nhưng mà cô gái này say như bắt tỉnh nhân sự rồi, dưới ánh đèn, gương mặt cô mê người, đồng thời dù đã thiếp đi nhưng vẫn có thể khiến người ta thấy vẻ đẹp mê hoặc.
Lam Thiên Thần hơi xanh mắt rồi, bây giờ phụ nữ trong bar đều đẹp vậy hả? Trông thấy gương mặt vô cùng thanh nhã của cô không giống như đám người trang điểm dày đặc. Xuyên qua lớp makeup mỏng nhẹ, có thể thấy rõ lỗ chân lông của cô.
“Cô à, tôi đưa cô tới khách sạn, một mình cô chắc không sao chứ?” Lam Thiên Thần biết cô say bát tỉnh nhưng anh chỉ hỏi theo bản năng thôi.
Lam Thiên Thần cảm thấy với người phụ nữ xa lạ, anh có thể làm được tới đây, là đã tốt lắm rồi. Hơn nữa trên người anh giờ cũng bản, anh phải về nhà tắm.
Lúc này người phụ nữ đang ngủ lại đưa tay ôm bụng, lắm bẩm kêu: “Khó chịu… khó chịu quá.”
Lam Thiên Thần lập tức chau mày, anh đặt cô lên ghế sofa, đưa tay cởi áo khoác, đồng thời, cũng cởi cả áo sơ: mi trên người, để trần đi rót nước cho cô gái này.
Lam Thiên Thần cũng khó chịu với cái mùi trên người cô, mùi rượu nồng nặc ngửi là biết, cô uống mắt mạng luôn.
Cô có vấn đề gì sao? Lẽ nào thát tình? Lam Thiên Thần cầm nước ngồi cạnh cô, đưa tay đỡ vai cô bảo: “Cô à, uống nước đi.
Cô gái không khỏi hơi hé môi, đôi mắt mơ màng nhìn anh, trông thấy anh để trần, cô cứ vậy nhìn chằm chằm bắt động, Lam Thiên Thần hơi bối rối, cũng chau mày, nói tiếp: “Uống nước.”
Cô gái nghe lời chúm chím môi uống nước anh đút, cô uống vài ngụm, cuối cùng đã dễ chiujhown.
“Cậu đẹp trai, cậu thấy chị đẹp không? Cậu sợ chị không?” Cô gái này dựa lên ghế sofa, dáng vẻ đàn chị nhìn Lam Thiên Thần chăm chăm, phảng phát như anh là dân thường vậy.
Lam Thiên Thần chỉ có bắt lực với người phụ nữ say này, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.