Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1882:




Bạch Hạ quả nhiên sáng mắt, không ngờ có phần thưởng một nghìn. Còn nhiều hơn số tiền vẽ tranh cô kiếm được cả ngày, cô một ngày chỉ có được vài trăm tệ thôi.
“Được!” Bạch Hạ lập tức chấp nhận, nhưng mà cô còn chưa hỏi sai thì phạt gì.
“Vậy tôi đoán đây!” Bạch Hạ nghĩ thầm, giờ anh về, chắc chắn mua cái gì ăn, món ngon gì đó thôi.
“Vậy tôi có được đoán là đồ ăn không?” Bạch Hạ ngắng đầu hỏi.
Hình Nhất Phàm nhìn cô chăm chăm: “Tùy em.”
“Vậy tôi đoán là đồ ăn, chỉ cần là đồ ăn thì tôi đúng đấy.”
Bạch Hạ trở giò bảo.
Hình Nhất Phàm không khỏi nheo mát hỏi lại: “Em chắc chưa?”
“Chắc chắn, vô cùng chắc chắn.” Bạch Hạ vô cùng tự tin bảo.
“Được, vậy em nhận phạt đi.” Nói xong, Hình Nhất Phàm lấy một món quà khác trong tay ra.
Bạch Hạ xanh mắt, không dám tin nhìn bó hoa trước mặt, còn có một hộp như là trang sức, cô chớp mắt, nuốt nước bọt, lắp bắp: “Chuyện này… đưa tôi đấy hả?”
Hình Nhất Phàm cong môi hỏi lại: “Lẽ nào còn có ai nữa sao?”
Trong lòng Bạch Hạ lập tức nổ pháo hoa, đó là niềm vui to lớn của cô. Thế mà anh đã tặng hoa với quà cho cô rồi sao? Bạch Hạ che môi đỏ một lát, cảm động sắp khóc.
“Anh… Sao anh lại tặng quà cho tôi.” Bạch Hạ vẫn còn cảm thấy được chiều mà kinh ngạc.
Hình Nhất Phàm thấy sự kích động của cô, đáy lòng của anh đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.
“Thích không?” Giọng anh cũng trầm thấp vài phần.
“Ừm, thích lắm, rất thích.” Bạch Hạ nói xong, đưa tay nhận hoa, một cái tay khác lại không nhận quà.
Xem ra con gái vẫn thích hoa hơn.
Hình Nhất Phàm nói với cô: “Đi vào thôi.”
Bạch Hạ ôm hoa vào phòng, Hình Nhất Phàm đi theo sau, chỉ thấy trên mặt bàn ở phòng khách sáng sủa, có vài đồ ăn vặt cô mua. Hiển nhiên là tối nay cô định thế này thôi.
Hình Nhất Phàm không khỏi quặn lòng, cô thật sự tình nguyện cô đơn thế sao? Anh cắn môi mỏng: “Em tính đón lễ giáng sinh thế này sao?”
“Ừ, đúng rồi. Hôm nay ba gọi cho tôi, hỏi tôi co về ăn cơm không, tôi không về, nên tính chỉ đón vậy thôi.” Bạch Hạ nở nụ cười, chẳng thấy có vấn đề gì.
Nhưng cô không biết, trong lòng người đàn ông này đang rất ý kiến.
“Lát nữa ra ngoài ăn cơm đi.” Hình Nhất Phàm thấp giọng ra lệnh.
“É? Trễ vậy rồi, đi đâu ăn.” Bạch Hạ tò mò.
“Tôi đặt phòng rồi.” Hình Nhất Phàm nói xong, đưa hộp trang sức cho cô: “Còn cái này nữa.”
Bạch Hạ cầm lấy, ngồi trên ghế sofa, cô cô cùng trân trọng đặt hoa lên bàn. Sau đó nhìn hộp trang sức trong tay: “Trong đây là gì?”
“Mở ra xem là biết rồi.” Hình Nhất Phàm vẫn giữ cảm giác thần bí. Bạch Hạ không khỏi thấy vui vẻ vì mỏ quà, ánh mắt của cô có thần thái mê người, cuối cùng cô cũng mở hộp. Khi cô đưa tay mở ra, thấy trong cái hộp hình tim, có một sợi dây chuyền, cô nhìn một lát thì thấy là quán vào nhau.
Hai cái dây, đẹp đẽ, tinh xảo, cô thật sự rât thích.
“Đẹp quá đi.” Bạch Hạ cầm lấy dây, hỏi người đàn ông: “Nó có ý nghĩa gì không?”
Hình Nhất Phàm ngồi xuống cạnh cô, híp mắt hỏi: “Em nói xem.”
Bạch Hạ không khỏi nhìn một cái, sau đó bỗng dưng đỏ mặt, hai vòng cổ quấn lấy nhau có phải là ở bên nhau không? Lúc nãy cô thấy có tắm thiệp trên hoa hồng, cô lại cầm hoa, lấy tắm thiệp hồng nhạt trong đó ra, cô nhìn thử Hình Nhất Phàm, sau đó mới liếc mắt đã thấy một hàng chữ cứng cáp, cô nghĩ là anh viết rồi.
Trời!
Ý tứ của mấy từ này tuy không thẳng thắn nhưng đã thể hiện tâm ý của anh.
“Em đặc biệt lắm à?” Bạch Hạ nghiêng đầu hỏi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.