Bạch Hạ nhìn cái đèn nhỏ, lại nhìn cái thẻ, thầm nghĩ, liều mạng đi. Cứ liều mà làm vì cái đèn yêu thích.
Hơn nữa, Hình Nhất Phàm sớm đã Vượt qua quan hệ bạn bè bình thường, còn cho anh hôn cô, lẽ nào cô hôn anh không được?
“Được, tôi tham gia.” Bạch Hạ nói chắc.
“Vậy xin cô hãy quăng xúc xắc đi.” Nhân viên đưa xúc xắc cho cô, Bạch Hạ lắc xúc xắc trong lòng bàn tay, âm thầm cầu xin vào số hai, bốn, bởi vì ôm là đơn giản nhát.
Cô ném vào trong đĩa thủy tinh, chỉ nghe tiếng vang lanh lảnh, xúc xắc chuyển động vài lần thì dừng, rõ ràng là số năm.
Mắt Bạch Hạ xanh đi: “Không được, không được tôi có thể làm lại không?”
“Được.” Nhân viên phục vụ đương nhiên không ý kiến.
Nhưng mà người đàn ông nào đó lại có ý kiến: “Không được, ném được bao nhiêu là bấy nhiêu, không thì không có quả.”
Nói xong, Hình Nhất Phàm lấy viên xúc xắc, không cho cô ném nữa.
“Này, anh…” Bạch Hạ nhìn anh với vẻ giận dỗi.
Nhân viên phục vụ chẳng thể làm gì khác ngoài nói: “Cô à, cô biểu lộ vài câu với bạn trai của mình, rất đơn giản mà.”
Hình Nhật Phàm nghe xong, gương mặt đẹp trai lập tức vui vẻ, ánh mắt thâm thúy nhìn cô bé đối diện, chờ cô biểu lộ.
Đôi mắt to của cô hơi sốt sắng, bình thường cô viết ra kịch bản tình yêu, hết bộ này bộ kia. Nhưng sao vào lúc này đầu óc cứng đờ, ba câu tỏ tình cũng không biết nói sao.
Nhân viên phục vụ chờ cô, giờ cô ấy cũng chỉ ước có bạn trai đẹp trai mê hồn vậy.
“Thôi, cô ấy không tham gia.” Hình Nhất Phàm đột nhiên vứt xúc xắc vào trong đĩa nói với nhân viên: “Cô đi đi.”
“Chờ một lát, tôi muốn tham gia.” Bạch Hạ vội vàng nói.
“Người ta bận lắm, không hơi đâu chờ em.” Hình Nhất Phàm nhắc một câu.
Bạch Hạ lập tức hít sâu một hơi, nói với Hình Nhát Phàm đối diện: “Hình Nhất Phàm, anh thật là đẹp, anh đẹp trai quá đi, tôi… tôi muốn làm…” Bạch Hạ suýt chút đã nói hàng xóm rồi.
Cuối cùng lắp bắp bảo: “Muốn làm bạn của anh.”
Sắc mặt nhân viên phục vụ kinh ngạc vài giây, hóa ra họ không phải người yêu à.
Đúng lúc này, Hình Nhất Phàm đưa tay cầm cái đèn nhỏ, nói với nhân viên: “Cô đi đi.”
Nhân viên phục vụ cũng đang bận, nở nụ cười rời đi.
“Cho tôi đi.” Bạch Hạ lập tức đưa tay đòi đèn.
“Còn chưa tỏ tình? Còn đòi cái này?” Hình Nhất Phàm cầm cái đèn trong tay, không đưa cô.
“Tôi tỏ tình rồi.” Bạch Hạ có hơi chột dạ bảo.
“Không vừa ý với câu tỏ tình đó, vì vậy tịch thu quà.” Hình Nhất Phàm nói xong, đặt lại ở chỗ của mình, khiến cô không lấy được.
Bạch Hạ lại rất thích cái đèn, cô không còn cách nào ngoài chống cằm bảo: “Này, sao anh lại vậy. Của tôi mà.”
“Cho em cơ hội nữa, chỉ cần nói ba câu tôi thích nghe, tôi trả lại cho em.” Hình Nhất Phàm nhíu mày.
“Vậy anh thích nghe cái gì?” Bạch Hạ không biết.
Hình Nhất Phàm cắn răng, ánh mắt nhìn cô chăm chăm: “Một lần nữa tỏ tình với tôi.”
“Nhưng tôi không biết.” Bạch Hạ cũng khó lắm chứ.
“Cho em mấy phút tự nghĩ đi.” Yêu cầu của anh không cao, cô gái này là họa sĩ truyện tranh, một tí tế bào yêu đương cũng không có thì sao giữ được bạn đọc?”
Bạch Hạ nghe vậy, lập tức nghĩ tới câu nói, tìm trên Baidu thôi. Thế là xong chuyện.
“Được, anh chờ tôi tí, tôi tìm lát.”
Bạch Hạ lấy máy ra, lập tức đi tìm câu tỏ tình, Hình Nhất Phàm đen cả trán, anh lập tức lấy điện thoại ra gõ ba câu đưa cho cô: “Đọc lên đi.”