Tóc Bạch Hạ mảnh mai và mềm mại, cũng là một thú vui khi chạm vào, nên Hình Nhát Phàm rất thích sấy tóc cho cô.
Bạch Hạ trước mặt Hình Nhất Phàm, ngoan ngoãn nhắm mắt và tận hưởng sự phục vụ của anh.
Hình Nhất Phàm một bên thay cô sấy tóc, một bên thưởng.
thức gương mặt xinh đẹp của cô, ô vừa mới rửa mặt,.
gương mặt vừa sạch sẽ thoáng, làn da được dưỡng ẩm.
dưới ánh đèn thoang thoảng mùi thơm khiến anh muốn.
gặm lấy một ngụm.
Sau khi sấy xong mái tóc dài của cô, Bạch Hạ nghe thấy tiếng tắt máy sấy tóc, cô nghĩ mình có thẻ đứng dậy rời đi, nhưng lại không biết cánh tay của mình đã bị một người đàn ông kéo lại.
Cô trực tiếp sà vào lòng của người đàn ông kia, Hình Nhất Phàm vòng tay qua eo cô dùng một tay véo cằm cô, Bạch Hạ lập tức giật nảy mình.
“Hình Nhát Phàm, anh muốn làm gì vậy?”
Bạch Hạ chớp chớp mắt khó hiểu hỏi.
“Đòi tiền boa.”
Đôi mắt của Hình Nhất Phàm tối tăm thâm thúy, phảng phất kiềm chế một cảm xúc nào đó đang bùng cháy.
Bạch Hạ đang nghĩ ngợi xem anh muốn tiền boa thế nào.
Tuy nhiên, đôi môi mỏng của người đàn ông được bao phủ một cách ấm áp, nói cho cô biết cái gọi là tiền boa là gì.
Bạch Hạ khẽ nhìn chằm chằm, hơi thở gấp gáp, những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng bá đạo của người kia trên đôi môi đỏ mọng của cô khiến cô không thể đầy ra.
Hình Nhất Phàm toàn thân căng thẳng, hôn đôi môi mềm ˆ mọng đỏ au, anh thật sự muốn xé bỏ lớp quần áo bên.
ngoài, trực tiếp biến thành sói dữ.
Bạch Hạ cũng bị anh hôn đến choáng váng, cả hai người | đều mặc bộ đồ ngủ mùa hè mỏng, Bạch Hạ chỉ cảm thấy – từ Hình Nhất Phàm truyền đến một cảm giác nguy hiểm nào đó.
Đôi tay nhỏ bé của cô không thể không đẩy anh ra, Hình Nhất Phàm cảm thấy mình phải buông cô ra, Bạch Hạ ôm khuôn mặt nhỏ nhắn trong vòng tay anh thở hổn hến, không khí xung quanh như muốn thiêu đốt, không an phận muốn tạo ra một trận nỗ tung.
Đôi môi mỏng của Hình Nhất Phàm hôn lên tóc cô, vẫn không an ủi được cơ thể đang căng đầy sự sống của mình.
“Vợ ơi, anh đói.”
Hình Nhất Phàm khàn giọng lên tiếng.
Bạch Hạ cười trả lời.
“Em đem anh đào rửa sạch một chút ăn.”
Hình Nhất Phàm cạn lời, cơn đói của anh không thể giải quyết bằng trái cây.
Bạch Hạ tuy rằng hiểu lời anh nói, nhưng chỉ là giả bộ không hiểu, cô từ trong vòng tay của anh đứng dậy.
Hình Nhất Phàm ôm cô, miễn cưỡng để cô đi.
Bạch Hạ vẫn cười đứng dậy rời đi, cô rửa sạch hoa quả đưa đến bên cạnh anh: “Nếu anh đói thì ăn đi!”
“Đút ăn đi!”
Hình Nhất Phàm đè giọng yêu cầu.
Bạch Hạ duỗi tay chọn một miếng to đưa lên miệng anh, Hình Nhất Phàm ngậm trong miệng, đôi mắt có chút oán khí nhìn cô.
“Đút cho anh ăn mà anh còn làm cái thái độ đó nhìn em à?”
Bạch Hạ vươn tay che đi đôi mắt mờ ảo, lông mày sạch sẽ, viền mí mắt đẹp quyền rũ, một đôi con ngươi sâu thẳm sáng ngời, Bạch Hạ không khỏi ghen tị, đôi mắt của anh thật đẹp.
“Sao lông mi của anh có thể dài hơn của em chứ?”