Bạch Hạ nhanh chóng chạy sang, cô mở cửa nhà Hình Nhất Phàm, sao cô có thể bỏ lại anh một mình đượ chứ?
Cô vừa tiến vào cửa liền nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước, cô đau lòng biết anh đang làm gì. Vẻ mặt Bạch Hạ đau lòng đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa: “Hình Nhất Phàm, anh tốt lên chút nào chưa?”
*Ù!” Giọng Hình Nhất Phàm khàn khàn trả lời.
*Có cần em giúp gì không?” Bạch Hạ tiếp tục hỏi, rõ ràng có thể giúp anh, để anh dễ chịu một chút nhưng anh lại lựa chọn dùng cách như vậy.
“Không cần! Anh không sao!” Trong phòng tắm Hình Nhất Phàm trầm tháp trả lời.
Bạch Hạ tức giận cắn răng, là ai đã xuống tay với anh chứ?
Vừa rồi nhìn thấy cả người anh nóng rực như sốt cao, lại thấy anh thống khổ như vậy, cô thực sự hận người đã xuống tay với anh.
Hình Nhất Phàm ở trong suốt tầm nửa giờ, Bạch Hạ nghe thấy bên trong vẫn còn tiếng nước, khiến cô ở ngoài lo lắng không thôi.
Rốt cục, cả người Hình Nhất Phàm quần khăn tắm đi ra, tắm nước lạnh lâu như vậy, khuôn mặt anh có chút trắng bệch, rõ ràng cách chữa khỏi như vậy, vô cùng thương tổn anh.
Hóc mắt Bạch Hạ đỏ lên, cũng mặc kệ cả người anh đang lạnh, cô vươn tay ôm lấy anh: “Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Em nguyện ý giúp anh mà.”
Hình Nhất Phàm cúi người, trực tiếp hôn lên trán cô.
“Anh không muốn trong bộ dạng không tỉnh táo làm hại em.” Hình Nhất Phàm đã sắp tỉnh táo hoàn toàn.
Bạch Hạ cảm nhận được cả người anh lạnh như băng, cô lấy áo choàng tắm bên cạnh phủ lên cho anh: “Nhanh mặc vào, đừng đề bị cảm.”
Hình Nhất Phàm đối với cơ thể mình có tự tin, anh cười: “Đã 5 năm rồi anh chưa từng bị cảm, đừng lo, anh rất khỏe!”
Lúc này Bạch Hạ cũng muốn cười, nhưng không cười nỗi, bởi vì cô đau lòng muốn chết.
“Ai lại đê tiện hạ thuốc anh như vậy, trong lòng tính toán gì chứ?”
Bạch Hạ phẫn nộ nắm chặt tay, giống như sắp cho đối phương một trận.
“Là công ty anh trai anh hợp tác với một người phụ nữ, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Ánh mắt Hình Nhất Phàm cũng bắn ra một tia lạnh lẽo, dám làm vậy với anh, cô ta phải trả giá đắc.
“Sao lại có một người phụ nữ xấu xa như vậy?”
Quả thực Bạch Hạ rất giận, cùng là phụ nữ nên khiến cô cảm thấy xấu hỗ thay cô ta.
Hình Nhất Phàm vòng tay ôm cô vào ngực, dược tính dằn vặt làm anh mệt muốn chết rồi, giờ phút này anh thực sự không còn một chút sức nào, muốn nghỉ ngơi.
“Cùng anh ngủ một lát.”
Hình Nhất Phàm ôm cô nằm bên cạnh mình, đầu anh tựa vào ngực cô. Giờ phút này anh giống đứa nhỏ mệt mỏi, ánh mắt Bạch Hạ cực kì ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy anh, trần an anh ngủ ngon.
Không lâu sau, Hình Nhất Phàm hít thở đều, anh thực sự mệt mỏi thiếp đi. Bạch Hạ nhẹ nhàng hôn lên trán anh, trong ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ.
Lúc này Diệp Mĩ Di đang trên đường về nhà, trong lòng cô ta cực kì thất vọng, cô ta vẫn tưởng đêm nay sẽ trải qua vô cùng tuyệt vời, nào biết Hình Nhất Phàm với đàn ông trước nay cô ta gặp không giống nhau, vậy mà anh có thể rời đi dưới sự khống ché mãnh liệt của thuốc?
Anh sẽ đi đâu?
Tìm người phụ nữ nào?
Cô ta nghĩ, người phụ nữ Hình Nhất Phàm tìm quả thực có phúc phần, người đàn ông như vậy phụ nữ nào lại không muốn.
Đồng thời Diệp Mĩ Di xuất hiện một loại lo lắng, lần này Hình Nhất Phàm bị hạ thuốc có tức giận không?
Cơ bản lần hợp tác này cô ta vô cùng mong đạt được kết quả, nếu Hình thị buông tay dự án này, đối với công ty cô ta chính là một đả kích.
Hơn nữa máy năm nay tập đoàn Hình thị là công ty đầu tư lớn nhất, một khi mắt đi, công ty của cô ta sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn.
Trong căn phòng yên tĩnh, Bạch Hạ không rời khỏi đây mà vẫn ở bên Hình Nhất Phàm. Nhìn anh ngủ say hệt như: một đứa trẻ, Bạch Hạ khẽ chạm vào những đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh rồi chìm đắm vào đó.
Đột nhiên, cơn buồn ngủ ập tới, Bạch Hạ cũng ngủ quên mắt.