Hứa Nhạc lập tức gọi điện thoại cho Diệp Mĩ Di, từ tốn thông báo cho cô ta ba giờ chiều này tới văn phòng gặp Hình Nhất Phàm.
“Trợ lý Hứa, Hình tiên sinh có nói cần gặp tôi có chuyện gì không?” Diệp Mĩ Di còn mặt dày hỏi.
“Tóm lại có lẽ là chuyện làm ăn! Cô đến rồi sẽ biết thôi, không đến thì tự gánh hậu quả đấy.” Nói xong, Hứa Nhạc cúp máy. Diệp Mĩ Di cắn môi, ánh mắt trở nên lo sợ.
Diệp Mĩ Di làm sao dám đi gặp Hình Nhất Phàm một mình được chứ? Cô ta biết rằng hành động tối hôm qua của mình rất quá đáng, coi thường khả năng tự chủ của anh.
Nếu tối hôm qua cô ta thật sự ngủ với Hình Nhát Phàm thì bây giờ cô ta đã không phải lo sợ. Cô ta tin rằng mình có thể làm Hình Nhất Phàm thỏa mãn.
Diệp Mĩ Di thay một bộ đồ đẹp, sau đó lập tức lái xe tới tập đoàn Hình thị. Tới nơi, Diệp Mĩ Di lại suy nghĩ phải giải thích chuyện này thế nào.
Cô ta bị trợ lý mời vào phòng làm việc của Hình Nhất Phàm. Anh đang điềm tĩnh đợi cô ta. Tối hôm qua vì bị hạ thuốc nên màu da của anh lại trắng hơn bình thường vài phần.
Diệp Mĩ Di vừa bước vào đã cảm nhận được không trí trong phòng lạnh lẽo như giữa mùa đông vậy. Một luồng áp lực bao trùm cả căn phòng, tỏa ra từ người đàn ông anh tuần đang ngồi ở ghế ông chủ.
“Hình tiên sinh, chuyện tối hôm qua tôi thực sự rất xin lỗi.
Vì tôi vừa gặp đã yêu anh nên mới làm như vậy, anh là người đàn ông lý tưởng của tôi.” Diệp Mĩ Di quyết định thẳng thắn bày tỏ với Hình Nhất Phàm.
Cô ta tin rằng, bất kỳ người đàn ông nào được tỏ tình cũng sẽ rất vui. Nhưng Hình Nhất Phàm lại lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Ai cho phép cô bỏ thuốc tôi? Bị người phụ nữ lẳng lơ như cô yêu phải, tôi cảm thấy rất buồn nôn.”
Mặt mũi Diệp Mĩ Di đỏ bừng cả lên. Chưa từng có người đàn ông nào mắng cô ta như vậy cả. Dù sao thì từ khi sinh ra tới nay cô ta đã là tiểu thư con nhà giàu có, từ nhỏ đã quen với cảm giác được đàn ông nâng niu.
“Hình tiên sinh, tôi biết lần này mạo phạm anh là tôi sai.
Nếu anh muốn trách, tôi tình nguyện bồi thường cho anh.
Nhưng xin anh đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta được không?” Diệp Mỹ Dĩ đành phải nhịn xuống.
Hình Nhất Phàm không phải người thương hoa tiếc ngọc.
Trong thế giới của anh, ngoài người nhà anh ra thì phụ nữ chỉ có hai loại. Một là loại anh thích, hai là loại anh không thích.
Anh chỉ dịu dàng với người phụ nữ mà anh thích, còn những người phụ nữ khác thì không cần phải ga lăng làm gì.
“Tôi gọi cô tới đây là để ký thỏa thuận hủy bỏ hợp đồng.
Tôi đơn phương chấm dứt lần hợp tác này.” Hình Nhất Phàm lạnh lùng lên tiếng. Anh là người trải qua nhiều chuyện, không biểu lộ cảm xúc ra mặt. Nhưng câu nói bình tĩnh của anh cũng đủ để khiến Diệp Mĩ Di hoảng sợ.
Cô ta vội bước tới, cầu xin: “Hình tiên sinh, tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Anh muốn làm gì tôi cũng được, nhưng xin anh đừng hủy bỏ việc hợp tác được không?”
Diệp Mĩ Di không gánh nổi trách nhiệm này. Cho dù công ty là công ty nhà cô ta, nhưng các cổ đông sẽ cảm thấy thế nào về chuyện này đây? Đến lúc đó, công ty nhà cô ta sẽ phải chịu sự chỉ trích từ khắp nơi, có thể còn phải phá san.
Hình Nhất Phàm ném thỏa thuận hủy bỏ bỏ hợp đồng tới trước mặt cô ta, lạnh lùng giục: “Ký đi.”
Diệp Mĩ Di chống tay lên bàn, cả người cứ như thể bị rút hết sức lực vậy. Cô ta nhìn thỏa thuận hủy bỏ hợp đồng trước mặt, có hối hận cũng không kịp.
“Tôi không ký, Hình tiên sinh, anh không thể đơn phương hủy bỏ hợp đồng như vậy được. Lần trước chúng ta đã thỏa thuận rõ làm trái hợp đồng sẽ phải bồi thường thế nào mà.” Diệp Mĩ Di đột nhiên cương quyết. Dù sao cô ta cũng phải gỡ gạc lại một chút.
Hình Nhất Phàm đứng dậy, nhìn khuôn mặt Diệp Mĩ Di anh chỉ có cảm giác buồn nôn. Nếu tối hôm qua anh không tự mình khống chế được, để Bạch Hạ làm thuốc giải thì thậm chí bây giờ anh còn muốn giết chết người phụ nữ này.
“Diệp Mĩ Di, tôi nói thẳng cho cô biết. Cô thức thời thì ký tên đi. Nếu không, tôi sẽ khiến công ty nhà cô phá sản trong năm nay. Tôi mà không làm được thì tôi không có họ Hình nữa.” Hình Nhất Phàm nói, giọng nói đầy đe dọa.
Nếu người đàn ông khác nói với cô ta như vậy có thể Diệp Mĩ Di sẽ không tin, nhưng đây lại là Hình Nhất Phàm, cô ta không thể không tin được.
Cô ta từng nghe ba mình nói, Hình Nhất Phàm là người có tài trong giới luật sư, không có vụ việc nào mà anh cãi thua cả.
Viền mắt Diệp Mĩ Di đỏ lên. Đột nhiên cô ta lùi lại phía sau một bước sau đó vừa nhìn Hình Nhất Phàm vừa cởi khuy áo: “Hình tiên sinh, tôi tình nguyện phục vụ anh, anh muốn làm gì tôi cũng đồng ý. Xin anh đừng vô tình như vậy được không?”