Mấy hôm nay Hình Nhất Phàm đã giải quyết xong rất nhiều công việc, cũng chuẩn bị xong công tác bàn giao.
Anh hai sắp quay về rồi, anh sắp được nghỉ ngơi rồi.
Khoảng ba giờ chiều, có tiếng gõ cửa phòng làm việc của Hình Nhất Phàm. Trợ lý Trần Bằng mà anh phái đi điều tra Diệp Giai Mị đã về.
Máy hôm nay Trần Bằng không liên lạc với anh là vì anh ta đang chuyên tâm thu thập tin tức liên quan tới Diệp Giai Mị và con của bà ta.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm thoáng xuất hiện vẻ mong chờ: “Mọi chuyện có thuận lợi không?”
“Nhị thiếu gia, theo lệnh của cậu tôi đã thăm dò rồi. Quả nhiên suy đoán rất chính xác. Diệp Giai Mị và Hồ Thắng vụng trộm với nhau rất bí mật, thậm chí bọn họ không cần thuê khách sạn. Khách sạn đó do một người bạn của Hồ Thắng mở, người bạn đó dùng chứng minh dân của người khác để thuê phòng cho bọn họ.”
“Cho nên, mặc dù Bạch Thế Trạch đã thuê người đi theo dõi Diệp Giai Mị nhưng lại không điều tra ra. Hiện giờ vì hai đứa bé mà Bạch Thế Trạch đã về nhà rồi.” Trần Bằng báo cáo kết quả điều tra.
“Anh đã thu thập được toàn bộ chứng cứ rồi chứ?” Hình Nhất Phàm hỏi.
“Tôi đã thu thập được cả rồi. Tôi kiểm tra điện thoại của Diệp Giai Mi, bà ta dùng một chiếc điện thoại để liên lạc với Hồ Thắng từ mười mấy năm trước tới giờ, hầu như ngày nào cũng gọi máy cuộc điện thoại.”
“Tình hình hai đứa bé kia thì sao?”
“Tôi đã xét nghiệm ADN, quả thực không có quan hệ ruột thịt với Bạch Thế Trạch. Nhìn gương mặt thì có lẽ là con của Hồ Thắng. Mấy năm nay Bạch Thế Trạch chỉ là kẻ thay tình nhân của Diệp Giai Mị nuôi con.”
Hình Nhất Phàm cầm báo cáo kết quả xét nghiệm ADN mà Trần Bằng đưa, kết quả rõ ràng không phải ba con.
Ánh mắt anh lạnh đi, Diệp Giai Mị đem hai đứa bé đến chiếm nhà họ Bạch, còn đuổi Bạch Hạ ra nước ngoài. Bọn họ coi Bạch Hạ là người ngoài, trong khi người ngoài thật sự lại là bà ta và hai đứa con riêng của bà ta.
“Hình nhị thiếu gia, tất cả đã điều tra xong. Cậu thấy còn chỗ nào chưa rõ, tôi sẽ tiếp tục điều tra.” . 𝗧𝑟uyệ𝒏 hay? 𝗧ìⅿ 𝒏gay t𝑟a𝒏g chí𝒏h [ t𝑟uⅿt𝑟uy e𝒏﹒v𝒏 ]
“Không cần, đã rất rõ ràng rồi.” Hình Nhất Phàm lắc đầu.
Anh không thể đưa những bằng chứng này cho Bạch Thế Trạch được. Nếu Bạch Thế Trạch biết anh điều tra ra chuyện đáng xấu hỗ này của ông, sau này gặp mặt sẽ rất gượng gạo, dù sao ông cũng là ba vợ tương lai của anh!
Chẳng ai muốn cuộc sống của mình bị người khác dòm ngó.
Cho nên vẫn phải tìm cơ hội để Bạch Thế Trạch tự phát hiện ra thân thế của hai đứa bé này.
Thật ra tốt nhất là phải có một người ở trung gian. Có thể là Bạch Hạ, để cô ấy làm người tố cáo chuyện này rát phù hợp. Nhưng Hình Nhát Phàm không muốn làm bắn tay cô.
Hình Nhất Phàm nhớ lại gương mặt của Hồ Thắng, đến anh còn có thể nhận ra, chẳng lẽ Bạch Thế Trạch lại không nhận ra sao? Có lẽ ông thật sự chưa từng nghĩ rằng con trai của ông là con của Hồ Thắng!
Dù sao ông cũng đã nuôi hai đứa bé đó từ nhỏ tới lớn, có tình cảm nên mới khiến ông không suy đoán. Hình Nhất Phàm híp mắt lại, nghĩ kỹ thì vẫn nên dùng cách trực tiếp nhất vậy. Anh nói với Trần Bằng: “Anh sẽ gọi cho Bạch Thế Trạch một cuộc điện thoại, giả làm người quen của ông ấy nói cho ông ấy biết đứa con trai ông ấy nuôi không phải con của ông ấy. Nếu ông ấy không tin thì cứ để ông ấy tự đi kiểm tra ADN.”
Đây là sở trường của Trần Bằng, anh ta gật đầu nói: “Được! Tôi lập tức nói cho ông ấy biết.”
“Ừm. Nếu ông ấy hỏi anh là ai thì anh cứ thẳng tay cúp máy, để ông ấy tò mò mà suy nghĩ.”
Trần Bằng nhận lệnh xong thì ra khỏi phòng làm việc của Hình Nhất Phàm, quay về phòng làm việc của mình rồi dùng một chiếc điện thoại không thường dùng để gọi cho Bạch Thế Trạch. Gần đây Bạch Thế Trạch khá bận rộn, ông đang trên đường tới nơi bàn bạc công việc, chuẩn bị lên cao tốc.
Thấy có số lạ gọi tới, ông liền bắt máy: “Alol Ai vậy.”
“Bạch tiên sinh phải không? Tôi là một người bạn của ông!
Có chuyện này tôi có lòng tốt nhắc nhở ông một chút.”
Bạch Thế Trạch nghe thấy giọng nam xa lạ này liền có chút căng thẳng: “Anh là ai, anh muốn gì hả?”
“Yên tâm đi! Tôi chẳng muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn giúp ông một chút để ông nhìn cho rõ mà thôi. Đứa con mà ông đang cố gắng kiếm tiền nuôi dưỡng, không phải con của ông mà là con riêng của vợ ông vụng trộm với người đàn ông khác.”
“Anh nói vớ vẫn cái gì vậy?” Bạch Thế Trạch tức giận.