Lam Thiên Thần tuy còn trẻ, nhưng có thể nhìn thấu đáo mọi chuyện.
Bùi Nguyệt Hoàng cong môi cười: “Đúng vậy, nếu mà em biết mình giống như một người phụ nữ điên bày ra hết trước mặt anh như vậy, em thực sự sẽ lấy mạng của anh.”
Lam Thiên Thần bổng tự hào cúi đầu xuống, áp sát trán hai người vào nhau, đắc ý nói: “Bây giờ, em là của anh, cả đời này đều là của anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng vòng tay qua cổ anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng, thì thầm: “Ừm, cả đời nay em đều là của anh.”
Một nụ hôn say đắm diễn ra trong phòng của Lam Thiên Thần.
Biệt thự của Hình Nhất Phàm đã được tân trang lại xong, sử dụng những vật liệu rất thân thiện với môi trường nên có thể trực tiếp chuyển đến ở.
Cả Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đều đang thu dọn đồ đạc quan trọng để chuyển sang, Bạch Hạ đã thu dọn rất nhiều quần áo, dù sao quần áo của con gái rất nhiều, thêm vài thứ linh tinh nữa, đồ đạc nhiều vô cùng.
Hình Nhất Phàm trái lại rất đơn giản, chỉ có một vài bộ quần áo thường mặc, một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.
và một chiếc máy tính xách tay.
Xế chiều, vệ sĩ của Hình Liệt Hàn lái xe đến giúp bọn họ chuyển đồ, Bạch Hạ ôm Đoá Đoá trong lòng, còn Hình Nhất Phàm thì ôm Mao Mao, đơn giản ra cửa.
Bọn họ cũng xem như đã chuyển đến đó sớm hơn dự kiến, Hình Nhất Phàm nóng lòng muốn đưa cô sang đó, vì anh vẫn không yên tâm về sự an toàn của tiểu khu này.
Xế chiều đến trước biệt thự, trong đầu Bạch Hạ không khỏi tràn ra rất nhiều ký ức lúc trước, nhìn quyền sách lần trước đã bò, cô cảm thầy có chút buồn cười.
Đồng thời, cô đột nhiên nhớ ra chuyện đã xảy ra giữa Hình Nhất Phàm và cô gái trong phòng khách ngày hôm đó, nếu không phải ngày đó cô lén lút trốn trong rèm cửa nhà anh thì cũng không biết anh và cô gái đó sẽ xảy ra chuyện gì!
Bạch Hạ phồng má, cô muốn tìm anh tính sổ chuyện cũ.
Hình Nhất Phàm tiễn các vệ sĩ rời đi xong, anh từ cửa bước vào trong sân thì thấy Bạch Hạ đang khoanh tay nhìn cái cây trong sân nhà anh, anh vòng qua ôm lấy eo cô từ phía sau.
“Vợ, em đang nhìn gì vậy?”
Bạch Hạ không nhịn được đẩy bản tay to lớn của anh ra, cô xoay người lại, nghiêm túc nhìn anh.
“Anh thành thật trả lời em một chuyện đi.”
Hình Nhất Phàm sửng sốt, cong môi khẽ cười đáp lại cô: “Chuyện gì?”
“Anh còn nhớ ngày đó, em lẻn vào nhà anh, nắp sau rèm cửa để trộm Đóa Đoá về lại không? Anh đã đưa một cô gái về nhà, mà nếu em nhớ không nhằm thì cô ta suýt chút nữa đã ngồi lên trên đùi của anh, sắp hôn anh rồi, đúng không?”
Giọng điệu của Bạch Hạ còn chua hơn cả giấm. Trong lòng Hình Nhất Phàm không khỏi thầm than khổ, anh vô cùng nghiêm túc lắc đầu nói: “Anh không có bất kỳ suy nghĩ gì với cô ta cả. Cô ta là được mẹ anh giới thiệu cho anh xem mắt, hơn nữa còn là con gái của một bạn cũ của mẹ anh. Anh nễ mặt mẹ nên mới đưa cô ta về nhà tham quan một chút thôi.”
“Thật sao?” Bạch Hạ nheo. mắt hỏi lại.
Trái tim của Hình Nhất Phàm đột nhiên thắt lại, anh giơ tay lên thề: “Anh thề, néu Hình Nhất Phàm anh có ý với những người phụ nữ khác, anh sẽ bị…”
Bạch Hạ lập tức vươn tay che miệng anh lại, cô vội la lên: “Không được nói, ai bảo anh thề chứ, em chỉ là hỏi anh một chút thôi mà.”
Hình Nhất Phàm hôn lên lòng bàn tay của cô, cười nói: “Vợ của anh vẫn là đau lòng cho anh.”
Bạch Hạ đương nhiên tin tưởng anh, cô chỉ là có chút tức giận muốn chất vấn anh một chút. Nhưng mà khi trở lại nơi này, cô thực sự có rất nhiều kỷ niệm.
Cô đã từng sống ở đây hơn một năm! Chỉ tiếc là dì đã bán căn biệt thự đối diện, nếu sau này dì cũng sống ở đây vậy.
thì sẽ có người làm bạn cùng cô rồi.
“Đi thôi, vào phòng ngủ chính xem một chút, anh đã thay.
đổi phong cách của toàn bộ biệt thự, em xem thử có thích hay không.” Hình Nhất Phàm nắm tay cô đi vào trong phòng khách.
Bạch Hạ gật đầu, cô cũng tò mò về cách trang trí mới của Hình Nhất Phàm, đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng ấm áp, ngay cả chiếc ghế sofa cũng được thay bằng một chiếc ghế sofa vải có tông màu ấm.