Diệp Giai Mị vốn tưởng dựa vào Hồ Thắng, nhưng hiện tại khả năng chống đỡ áp lực của Hồ Thắng quá yếu, một khi ly hôn, ông ta mắt đi tinh thần chiến đấu, bắt đầu dựa vào rượu để sống, vì vậy Diệp Giai Mị để ông ta cút luôn.
Bây giờ Diệp Giai Mị cũng lớn tuổi rồi, không có trình độ học vấn, vì vậy nếu muốn kiếm tiền, chỉ có thể dựa vào mấy cái này.
Bây giờ là bốn giờ, cửa bắt đầu mở, lượng fan trên toàn quốc rất đông, đây là vé hạng thường, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đều có ghé VỊP nên không vội vàng.
Khoảng sáu giờ rưỡi, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm nắm tay nhau đi về phía cửa ra vào.
“Em đi mua vòng tay với lightstick.”
Bạch Hạ cảm thấy xem buổi hòa nhạc không thể thiếu những thứ này, càng thêm không khí.
Hình Nhất Phàm đi cùng cô đến quầy hàng bên cạnh, Diệp Giai Mị vừa chào hỏi một vị khách bên cạnh đã lập tức muốn vẫy khách từ quầy hàng bên cạnh ngắng lên thì quay mặt đi hoảng loạn.
Bà ta ngàn vạn lần không nghĩ đến, một thành phó to như vậy, lại dễ dàng đụng mặt Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ.
Diệp Giai Mị vội vàng rủ mắt xuống, cầm khăn lụa che thật chặt má như thế này không thể để Bạch Hạ nhìn thấy, bà ta sợ Bạch Hạ nhìn thấy chế nhạo mình.
Nhưng Bạch Hạ và Hình Nhát Phàm đã mua hàng ở quầy kia, Bạch Hạ vui vẻ nhìn, Hình Nhất Phàm tự nhiên ôm lấy cô đi về phía cửa ra vào.
Bà ta nhìn bóng dáng của Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm với vẻ ghen tị, có thể cảm nhận được tình cảm của họ trong đám đông.
Bà ta không khỏi thở dài, thát thần, nhìn về phía Bạch Hạ, bà ta phải thừa nhận rằng thật có lỗi, năm đó sử dụng thủ đoạn như vậy, bức tử mẹ cô, cướp chồng bà ấy, là một chuyện sai trái.
Nếu như lúc bà ta còn trẻ, giống như Bạch Hạ bây giờ, tìm một người đàn ông mình thích, bây giờ chắc cũng không rơi vào tình cảnh như thế này.
Bà ta nhìn lại chính mình, gạ gẫm khách cả buồi chiều mà chỉ bán được một phần ba số hàng, kiếm được hơn trăm đồng, không kìm được nước mắt.
Tuy nhiên, lúc này bà ta đã không còn chỗ dựa, còn tiền sinh hoạt của con cái và áp lực cuộc sống, bà ta không thể không buông xuống tự tôn, mặt mũi đi kiếm tiền.
Bà ta biết kiếp này mình sẽ khó mà đi lên, thanh danh của bà ta cũng đi đứt, không biết ai tung tin về mình, máy chị em chơi mạt chược bà ta thường hẹn, đem sự tích của bà ta trở thành trò cười bàn tán.
Có lần bà ta định vay tiền họ thì phát hiện tất cả các số điện thoại đều đã chặn bà.
Diệp Giai Mị vòng tay muốn khóc nhưng có khách đi qua vội vàng tươi cười chào hỏi, đây mới là đời thực, buộc bà ta phải cúi đầu.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm tìm được vị trí, bầu không khí hiện trường rất ấm áp, trong mắt Bạch Hạ cũng lộ ra vẻ phán khích.
Hình Nhất Phàm cũng không phải quá vui, anh đến đây là vì Bạch Hạ, trong lòng hết lần này tới lần khác ghen tị.
Buổi biểu diễn bắt đầu, bầu không khí vô cùng cuồng nhiệt, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ ở cạnh nhau, vòng tay mạnh mẽ của anh ôm chặt lấy cô. Trong mắt Bạch Hạ phản chiếu trong ánh sáng trên sân khấu, nhìn sân khấu hát và nhìn Liên Thiếu Phong, cô như một fan nhỏ vậy.
Nhưng cô không biết bên cạnh cô một đôi mắt sâu thảm, chua chua nhìn mình, nội tâm Hình Nhất Phàm sắp tràn ngập ghen tị, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Bạch Hạ phần khích như vậy, không phải là nhìn anh, mà là nhìn trên sân khấu. Dù biết là cô đang ngưỡng mộ nghệ sĩ nhưng trong lòng anh vẫn khó chịu.
Khoảng tám giờ, Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ ra ngoài, Bạch Hạ được trải nghiệm cảm giác fangirl sẵn sàng đi theo anh. Nhìn người đàn ông như ăn giấm cả đêm, cô cười níu cánh tay anh: “Giận hả?”
Hình Nhất Phàm cũng không muốn tức giận, anh mạnh mẽ giữ lấy cô: “Không! Anh chỉ muốn ra ngoài đi dạo.”
“Được rồi! Vậy thì em đi với anh, em tận hưởng thế được À¡m rồi.
Bạch Hạ nắm chặt cánh tay của anh, ánh mắt đều ở trên người anh.
Cô biết vì xem buổi biểu diễn này mà người đàn ông này khó chịu, hiện tại cô vẫn nên ngoan ngoãn muốn lấy lòng anh.
Hình Nhất Phàm nhìn thấy gương mặt chuộc lỗi đáng yêu – của cô, mọi cảm xúc trong lòng anh đều biến mắt, anh ôm cô vào lòng và hôn lên trán cô một nụ hôn.
“Đi thôi, anh đói bụng, ăn chút gì đi.”
Bạch Hạ gật đầu cười: “OKI”