Mọi suy nghĩ trước đây của cô đều bị đảo ngược.
Trước đây cô sao có thể thích một đứa trẻ được?
Sao lại muốn lấy chồng kết hôn chứ?
Bây giờ, cô không chỉ muốn kết hôn với anh ngay lập tức, mà còn muốn có một đứa con với anh có lẽ cô có thể có thêm một đứa con, cô sẽ tràn đầy hy vọng cho cuộc sống tương lai.
“Nguyệt Hoàng, anh xin lỗi! Là do anh quá xúc động!”
Lam Thiên Thần quay đầu lại vẻ mặt hói lỗi.
Nếu đêm đó anh kìm lại và đợi đến ngày hôm sau để mua các biện pháp an toàn, anh sẽ không sợ hãi như vậy.
Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười: “Anh bị sao vậy! Đêm đó rõ ràng là do em chủ động, OK?”
“Vậy chắc là lúc đó anh nên từ chối em…” Bùi Nguyệt Hoàng lập tức giả vờ tức giận. “Cái gì?”
“Anh dám cự tuyệt em?”
Lam Thiên Thần sợ tới mức quay đầu lại nhìn cô, nhanh chóng thay đổi lời nói: “Không phải, anh không có ý đó.”
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi khanh khách một tiếng: “Đùa anh chút thôi! Anh tuy rằng nghiêm túc, nhưng mà thật sự không trách anh đâu. Tối hôm đó, cho dù anh từ chối em cũng sẽ không để cho anh cự tuyệt.”
“Vì sao?”
Lam Thiên Thần nhìn chằm chằm.
Bùi Nguyệt Hoàng phồng má đạo: “Chẳng lẽ anh không biết em chịu đựng nhiều năm thế rồi à, nhu cầu lớn lắm!
Em sắp ba mươi rồi đó!”
Lam Thiên Thần nhịn cười nghiêm mặt đáp: “Được, vậy anh sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn em.”
Bùi Nguyệt Hoàng hài lòng gật đầu: “Được rồi! Vậy thì anh phải thỏa mãn em thật tốt.”
Đây là thói quen hàng ngày của hai vợ chồng, dù có nói vài câu bông đùa nhạt nhẽo thì họ cũng không cảm thấy xấu hỗ nữa.
Xe của Lam Thiên Thần lái vào biệt thự của anh, sau khi xuống xe, anh lập tức đi vòng qua đầu xe đến ghế phụ, mở cửa cho Bùi Nguyệt Hoàng đang cằm túi đi trước.
Trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng ngọt ngào. Thật sự may mắn khi có một người chồng chu đáo và chu đáo như vậy!
Bùi Nguyệt Hoàng hôm nay vẫn đi giày cao gót, cô bước xuống, dáng người cao gây, rất quyền rũ.
Lam Thiên Thần đưa tay qua, ôm cô vào đại sảnh, Bùi Nguyệt Hoàng nói với anh: “Em vào WC.”
“Anh đi với em.”
Lam Thiên Thần theo sát.
Bùi Nguyệt Hoàng cười xấu hổ: “Không muốn, anh ở đây chờ đi.”
Nhưng Lam Thiên Thần vẫn đi theo cô đến cửa phòng tắm, nhìn cánh cửa đóng chặt, thân hình mảnh mai dựa vào bức tường ngoài cửa.
Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu xuống đầu khiến nét mặt vừa lo lắng vừa phấn khích, không thể nghỉ ngờ.
Lam Thiên Thần nghiêng người một lúc, mới đưa tay đỡ khung cửa, từ động tác của anh có thể thấy anh rất muốn biết đáp án.
“Nguyệt Hoàng, em có sao không?”
Lam Thiên Thần hỏi bên trong.
Bùi Nguyệt Hoàng thử que rồi, khi biết được kết quả chỉ có một vạch, trong lòng cô có cảm giác mắt mát sâu sắc, thì ra cô không có thai. Cô nghĩ kỹ rồi, đó hẳn là do sắp đến kỳ kinh nguyệt nên cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Bùi Nguyệt Hoàng ra mở cửa, cô nhìn người đàn ông lo lắng ngoài cửa, cô thở dài, vòng tay ra và ôm lầy anh.
“Thật thất vọng! Không mang thai.”