Đương nhiên Hình Nhất Phàm không phủ nhận đứa cháu gái nhỏ của mình rất đáng yêu, dù sao anh cũng cưng chiều bé rất nhiều, nhưng đối với con cái, sau này anh nhất định sẽ muốn, nhưng hiện tại, Hình Nhất Phàm chỉ muốn yêu vợ anh thôi.
“Thuận theo tự nhiên đi! Dù sao chúng ta còn chưa kết hôn.”
Hình Nhất Phàm an ủi.
Bạch Hạ mong mỏi nhìn về phía trước: “Anh nói xem, con của chúng ta sẽ như thế nào?”
“Chắc cũng dễ thương lắm.”
Hình Nhất Phàm cong môi cười.
“Hy vọng là thừa hưởng được ưu điểm của chúng ta.”
Bạch Hạ chờ mong nói.
Hình Nhất Phàm híp mắt, quay đầu nói: ‘Cao như em cũng được. Ở trong mắt anh, em không có khuyết điểm.”
Bạch Hạ trong lòng lập tức tràn ngập mật ngọt, cô cười cười: “Giống anh cũng không tệ! Chồng em thật đẹp trai.”
Hình Nhất Phàm dừng đèn đỏ, nhìn thấy vẫn còn chín mươi giây, anh choàng tay qua người hôn lên mặt cô.
Bạch Hạ lập tức cười đẩy anh một cái: “Anh đừng như thế mà, về nhà muốn hôn cái gì cũng được.”
Đôi mắt Hình Nhất Phàm không khỏi sáng rực đầy khí thế: “Được, em nói đấy, về nhà anh muốn hôn kiểu gì cũng được đấy, anh nhớ kỹ rồi nha.”
BaGn bia co Tập đoàn Bùi thị, sau khi kết thúc một ngày làm việc quan trọng, Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng cũng đã sẵn sàng lên đường. Đây hẳn là lần đầu tiên vợ tương lai của hai anh em tốt gặp nhau, nhất định phải coi trọng.
*Đi thôi! Hai vợ chồng Hình Nhất Phàm chắc cũng đi rồi!”
Lam Thiên Thần đưa người phụ nữ của mình ra ngoài.
Bùi Nguyệt Hoàng bước vào thang máy, tựa vào vai anh một bên ôm cánh tay anh, cũng rất ngọt ngào.
Lúc này, cửa thang máy dừng ở tầng một mở ra, một nhóm nhân viên đang chờ xuống thang máy đã bị đột ngột ăn cầu lương hạng nặng.
Được đích thân chủ tịch và phó chủ tịch phát.
Đột nhiên một nhóm nhân viên vội cười khúc khích: “Bùi tổng, Lam phó tổng, gặp lại sau.”
Lam Thiên Thần khẽ gật đầu rồi tắt thang máy, đi thẳng đến gara dưới tầng hằm.
Lam Thiên Thần đưa Bùi Nguyệt Hoàng đến nhà hàng đã hẹn trước.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đã đến trước, họ ngồi vào bàn đã đặt trước và trò chuyện.
Nhìn cảnh hoàng hôn rực rỡ bên ngoài cửa sổ, tâm cảnh bình tĩnh, phảng phát không có chút suy nghĩ gì, nhìn cảnh hoàng hôn như vậy, có thể tưởng tượng buổi sáng ngày mai sẽ tươi sáng và rực rỡ như thế nào.
Mười phút sau, có tiếng gõ cửa, sau đó, người phục vụ mở cửa, từ sau cánh cửa, Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng bước vào.
Hình Nhát Phàm và Bạch Hạ lập tức đứng dậy tươi cười chào hai người, Bạch Hạ và Bùi Nguyệt Hoàng cũng nhìn nhau vui vẻ, chắc hẳn họ đã biết đến sự tồn tại của nhau từ lâu, nhưng chưa từng có cơ hội gặp mặt.
“Giới thiệu một chút, đây là vợ mình, Bùi Nguyệt Hoàng.”
Lam Thiên Thần giới thiệu với Hình Nhất Phàm ở phía đối diện, đồng thời giới thiệu họ với Bùi Nguyệt Hoàng.
“Đây là người anh em tốt nhất của anh, Hình Nhất Phàm, bên cạnh người vợ tương lai của cậu ấy Bạch Hạ.”
Lam Thiên Thần không chắc hai người đã lĩnh chứng chưa nên anh mới giới thiệu như vậy.
Hình Nhất Phàm cười và nói thêm: “Cô ấy đã là vợ mình rôi.”
Lam Thiên Thần lập tức cười tủm tỉm cười: “Động tác nhanh như vậy! Không nói với mình đây một lời.”
Hình Nhất Phàm nhìn anh nói đùa: “Cậu không phải cũng đi nhanh hơn cả mình sao?”
Trong tích tắc, bốn người nhìn nhau cười, ngồi xuống riêng rồi bắt đầu gọi đồ ăn.