Em rất thích mà?”
Lam Thiên Thần không khỏi biểu môi, ánh mắt hàm chứa đồ kị: “Đúng, chính bởi vì em rất thích nó, cho nên em chỉ nhìn nó, không nhìn anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng: “…”
Đây là đạo lý gì chứ? Anh đến cả hoa cũng ghen? Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi muốn đi an ủi chồng mình, cô nhích đến bên cạnh anh, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Yên tâm, ở trong lòng em không gì có thể thay thế được anh.”
Lam Thiên Thần cúi đầu, đang muốn hôn thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, hai người không khỏi nhìn nhau cười. Xem ra loại chuyện này vẫn thích hợp làm ở nhà hơn.
Bùi Nguyệt Hoàng đáp một tiếng: “Vào đi!”
Hứa Mẫn ôm một đống văn kiện quan trọng đi vào, tuy rằng nhìn thấy hai vị sếp đang ngồi trên ghế nhưng mà Hứa Mẫn vẫn nghe ra được một hương vị tình yêu trong không khí, điều này làm cô không hỏi âm thầm kêu khổ, cô không nên đến quấy rằng hai vị sếp mới là tốt đi! Giác quan thứ sáu của Hứa Mẫn thật sự rất chuẩn.
“Bủi tổng, Lam tổng, tài liệu này em để ở đây, không có việc gì em ra ngoài trước.”
Nói xong, Hứa Mẫn đang muốn trốn thì Bùi Nguyệt Hoàng lại gọi cô lại: “Chờ một chút.”
“AI Bùi tổng còn phân phó gì sao?”
“Chị có một phần văn kiện quan trọng, cần có người thay chị tự mình đến thành phố B một chuyền. Chiều nay em đặt vé máy bay cùng Khúc Hạo đi đi!” Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng rõ ràng có ý cười.
Hứa Mẫn vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng có chút xấu hổ đỏ mặt: “Một phần tư liệu cần hai người cùng nhau đi sao?”
“Đương nhiên! Chị đã nói rất quan trong, cho nên Khúc Hạo phải đi theo làm vệ sĩ cho em. Còn có, ở khách sạn chị thường ở kia, dùng thẻ của chị, ở phòng tổng thống đi!”
Ánh mắt Hứa Mẫn sắp cảm động rơi lệ: “Cảm ơn Bùi tổng.”
“Khúc Hạo bên kia chị sẽ thông báo, để cho anh ấy chiếu cố em thật tốt.”
Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, mới mỉm cười: “Đi đặt vé máy bay đi! Khoang hạng nhát, trở về chỉ phí toàn bộ tính vào.
phí công ty.”
Hứa Mẫn quả thực bị bà chủ nhà mình làm cảm động muốn khóc, cô đi ra ngoài.
Lam Thiên Thần giờ mới nghe ra chút mờ ám, anh khẽ mỉm cười: “Hứa Mẫn với Khúc Hạo?”
“Bọn họ có ý tứ với nhau chỉ là thiếu một thời gian trống.
Em đã suy nghĩ an bài như vậy, hy vọng hai người họ có thể nắm chắc cơ hội.”
Bùi Nguyệt Hoàng nói xong nhìn về phía anh: “Sau khi ở bên cạnh anh, em liền hy vọng người xung quanh em đều có thể ngọt ngào yêu đương.”
Lam Thiên Thần cũng thực vinh hạnh, có thể cho cô ý nghĩ như vậy. Anh ôm lấy vai cô, ấn cô vào lòng: “Họ nhát định sẽ biết ơn em.”
“Thứ em có thể giúp đều đã giúp, hết thảy vào dựa vào bản thân họ.”
Bùi Nguyệt Hoàng thoải mái tựa vào lòng ngực anh, ở trong ngực anh là khoảng thời gian ám áp nhát với cô.
Tập đoàn Triệu thị.
Triệu Đống đang có chút buồn bực xử lý công việc, sắp tới bởi vì phát sinh chuyện khiến anh ta phải ra ngoài công tác một thời gian, thậm chí ngay cả tài liệu tài chính cũng xuất hiện vấn đề.
Trợ lý của anh ta đang cầm tạp chí tiến vào, ở mặt trên cùng có đề là một quyển tạp chí kinh doanh. Đây là loại bình thường Triệu Đống hay xem, bởi vì trong này anh ta có thể có những hiểu biết tốt nhất về những nhân vật đã thành công.
Lúc này Triệu Đống rất buồn bực, anh ta cần giải trí một chút, anh ta giờ đến cả tư liệu cũng không muốn xem nữa, anh ta cầm tạp chí lên lật xem, nhưng lúc anh ta mở đến trang thứ ba, ánh mắt liền trừng lớn, không dám tin nhìn người đàn ông trên ảnh chụp, hô hắp cũng cứng lại.
“Sao lại là cậu ta?”
Ánh mắt Triệu Đống nhìn chằm chằm ảnh chụp của Lam Thiên Thần trên tạp chí, kinh ngạc khiếp sợ.
Mà ở bên cạnh là những gì Lam Thiên Thần đã trải qua, cùng gia tộc, trong lòng Triệu Đống lập tức khẩn trương.