Cát mềm mại vô cùng thoải mái, Lam Thiên Thần nắm tay cô, hai người cùng nhau đi dạo. Thưởng thức mặt trời lặn phía xa xa, chim hải âu bay lượn, một mảnh không gian rộng lớn khác biệt.
Bên cạnh có mai vòm che nắng, cũng có ghế nằm trên biển sạch sẽ, hai người cùng nhau ngồi xuống, cùng nghe âm thanh của đại dương, linh hoạt kỳ ảo mà sâu thẩm, làm người khác thoải mái tận hưởng thời khắc này.
Bùi Nguyệt Hoàng bát tri bất giác cứ thế ngủ mắt, Lam Thiên Thần ở bên cạnh, thưởng thức gương mặt cô khi ngủ, nhìn mặt mày cô giãn ra, anh nghĩ thầm cô đang chìm vào trong mộng đẹp. Anh lẳng lặng bảo vệ cô.
Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm lại không giống vậy, Bạch Hạ phát hiện lúc nước biển dâng lên sẽ mang theo rất nhiều vỏ sò, cho nên cô rảo bước về phía trước, làn váy dài cũng bị sóng biển làm ướt, dính ở trên đùi, lộ ra một khoảng chân thon dài, hưng phần tìm kiếm vỏ sò.
Hình Nhất Phàm bên cạnh cô, đồng thời cũng chứ ý xung quanh, nếu có người xuất hiện, anh sẽ không để Bạch Hạ cứ mặc chiếc váy như vậy.
Bạch Hạ tìm được vài cái vỏ xinh đẹp, chuẩn bị mang về nhà làm kỷ niệm.
Hai người bất tri bất giác đã đi khá xa, cơ hồ đã 1km, Bạch Hạ quay đầu nhìn không khỏi oa một tiếng, hóa ra họ đã đi xa như vậy.
Mà phía xa mặt trời lặn nhìn vô cùng rõ ràng, Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm thưởng thức hoàng hôn chốt lát, sau đó trở về.
Bạch Hạ có chút mệt mỏi, hai chân đều có chút tê, cô đỡ thắt lưng, lúc còn chưa nói với Hình Nhất Phàm, anh đã ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, lộ ra tắm lưng dày rộng hữu lực.
“Lên đi!” Anh trầm tháp ra lệnh.
Bạch Hạ lập tức mỉm cười đi qua, leo lên lưng anh, được ảnh cỏng lên.
“Sao anh biết em mệt mỏi?” Bạch Hạ hạnh phúc ở trên lưng anh, khuôn mặt dán vào đầu vai anh.
“Với thể lực của em, đi xa như vậy rồi, em khẳng định sẽ mệt mỏi.” Hình Nhất Phàm cảm thấy hôm nay cô đã tiêu hao thể lực rất nhiều.
Bạch Hạ cười rộ lên: “Ừm, có chút mệt mỏi! Cảm ơn chồng!”
“Cho em nghỉ ngơi một chút, buổi tối em còn phải mệt hơn.” Hình Nhất Phàm trêu chọc cô.
Thân thể Bạch Hạ lập tức cứng đờ, ở trên lưng anh kháng nghị: “Không được! Buỏi tối em chỉ muốn ngủ.”
“Chuyện buổi tối để buỏi tối nói. Ai biết được có phải em sẽ tới trước hay không?”
Bạch Hạ: “…”
Đành phải không tranh luận vấn đề này tiếp nữa. Cô thỏa mãn được anh cỏng trên lưng.
“Thật chờ mong hôn lễ của chúng ta!” Bạch Hạ thì thào.
thở dài.
“Còn có hơn 20 ngày nữa, lập tức sẽ đến thôi.” Hình Nhất Phàm an ủi cô một câu.
Bạch Hạ đáp một tiếng, đúng vậy! Ngày đó cũng sắp đến rồi, cô kiên nhẫn chờ đợi.
7 giờ sáng, vào lúc mặt biển tĩnh lặng nhất, Hình Nhất Phàm cùng Lam Thiên Thần mang theo người phụ nữ của mình đi lặn. Nơi này là vùng nước cạn vô cùng an toàn, mặt biển trong suốt sạch sẽ, vô cùng thích hợp cho người vừa học lặn.
Bùi Nguyệt Hoàng từng là người yêu thích lặn nước, cho nên cô thật ra cũng không sợ. Nhưng Bạch Hạ lại là lần đầu tiên, cô có chút khẩn trương.
Lam Thiên Thần cùng Bùi Nguyệt Hoàng lặn xuống nước trước, Bạch Hạ vẫn còn đang học những việc cần chú ý trong quá trình lặng, cô cùng Hình Nhất Phàm từng bước xuống biển.
Bạch Hạ vừa xuống nước đã bị thế giới dưới biển làm cho chấn kinh, cô nháy mắt liền yêu thích loại vận động này, Hình Nhất Phàm ở ngay bên cạnh cô, còn có hai nhân viên ở trước sau bảo vệ cô.
Bạch Hạ lúc đầu có chút khẩn trương, đến giờ cô lại hưng phần càng muốn lặn sâu hơn, thới giới dưới biển thuần túy.
sạch sẽ khiến tâm tình người khác thả lỏng.
Bạch Hạ là lần đầu đi lặn, nửa tiếng sau liền lên bờ, Hình Nhất Phàm ở bên cạnh cùng cô nghỉ ngơi. Lam Thiên Thần cùng Bùi Nguyệt Hoàng lặn hơn 1 tiếng mới đi lên.
Lặn biển chính là vô cùng tiêu hao thể lực, bọn họ liền tự trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị buổi chiều lại ra biển, vừa đi câu vừa ăn bữa tối, trãi nghiệm lạc thú đi câu.
Bạch Hạ vì không lặn quá lâu nên cũng không quá mệt mỏi, cô cùng Hình Nhất Phàm đi xem nơi họ chuẩn bị tổ chức hôn lễ, vừa lúc có nhân viên bên kia đến bó trí.