“Tôi cũng không biết, chiều nay anh ấy sẽ tới, vừa đúng lúc chúng ta trình diễn.”
“Chúng ta cũng thật vinh hạnh mà!”
Tưởng Hân Vy cũng không khỏi kinh ngạc. Nhưng nhất định đây là vinh hại của tất cả những nhà thiết kế có mặt ở đây ngày hôm nay, có cơ hội gặp mặt người có thân phận cao quý đến thé!
“Nhất định tôi phải tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của vương tử.” Lữ Trân hào hứng nói.
Tưởng Hân Vy thì lại kích động vì mình có cơ hội tham gia buổi trình diễn này.
Khoảng hai giờ chiều, trước cửa khách sạn Hạng Kình Hạo đang ở, một đoàn xe thu hút sự chú ý của mọi người.
Hạng Kình Hạo nhìn đoàn xe của mình, cong môi mỉm cười, chỉnh trang lại âu phục rồi bước tới.
Vệ sĩ giúp anh mở cửa xe phía sau của chiếc xe thứ ba, Hạng Kình Hạo ngồi lên xe. Một người đàn ông tầm tuổi anh gọi anh: “Hạng thiếu gia, đã lâu không gặp.”
“Vương tử Ronald, đã lâu không gặp.” Hạng Kình Hạo chào hỏi.
“Tôi luôn hy vọng anh sẽ tới nước tôi, không ngờ anh lại đến thật. Lần này tôi phải tiếp đãi anh thật chu đáo.”
Gia tộc Hạng gia chuyên về lĩnh vực y học, người thừa kế tương lai là Hạng Kình Hạo trở thành đó tượng được săn đón ở nhiều quốc gia. Được hợp tác với tập đoàn Hạng thị cũng có nghĩa là, nền y học của nước đó sắp dẫn đầu những quốc gia khác.
Nhưng Hạng Kình Hạo không ngờ vương tử Ronald lại đích thân kết bạn với anh, thậm chí chiều nay anh muốn tới tham dự buổi trình diễn thời trang, vương tử Ronald cũng rất nhiệt tình đi cùng. Hạng Kình Hạo không có lý do gì để từ chối, hơn nữa, đây cũng là vinh hạnh của anh.
“Tôi hẹn hai vị tiểu thư xinh đẹp đi cùng chúng ta, Hạng thiếu gia không để ý chứ?”
“Tất nhiên rồi, bạn của vương tử Ronald, tôi không để ý.”
Hạng Kình Hạo mỉm cười.
“Vậy chúng ta lên đường thôi!” Vương tử Ronald ra lệnh cho vệ sĩ. Vốn dĩ khách quý tới tham dự buổi trình diễn không biết vương tử Ronald sẽ tới, nhưng đột nhiên lại có tin vương tử Ronald sẽ tới. Toàn bộ sự kiện đều trang trọng hẳn lên, đến cả bảo vệ cũng được tăng lên gấp đôi, kiểm soát khách ra vào cũng nghiêm ngặt hơn.
Trước cửa sàn diễn, vương tử Ronald và một người đàn ông trẻ tuổi bước ra. Sau lưng bọn họ là hai cô gái xinh đẹp, tiểu thư quý tộc ở nước M. Hôm nay bọn họ được vương tử Ronald mời tới tham dự buổi trình diễn, trong đó có một người là bạn gái của vương tử Ronald, người còn lại do vương tử Ronald có tình sắp xếp làm bạn đi cùng Hạng Kình Hạo, là một người đẹp tóc vàng.
Trong số những người muốn chiếm được trái tim của người thừa kế gia tộc y học này, cô ấy đã có ưu thế hơn hẳn rồi.
Người đẹp tóc vàng này biết rõ vị thế của anh đẹp trai này ở phương Đông, ánh mắt cô ta tỏa ra sự ngưỡng mộ không thôi.
Hạng Kình Hạo lại không nghĩ sâu xa như thế, anh chỉ muốn đi xem biểu diễn thời trang thông thường mà thôi, không ngờ lại được tiếp đón trang trọng thế này.
Tưởng Hân Vy đang cầm một cái thắt lưng đi ngang qua sảnh lớn, đúng lúc nghe thấy tiếng ồn ào trước cửa chính, có vẻ nhân vật quan trọng nào đó vừa tới.
Bảo vệ lập tức lùa nhân viên sự kiện sang một bên, Tưởng Hân Vy bị ép tới sau một cây cột, cô không khỏi tò mò người kia là ai.
“Là vương tử Ronald và các bạn của anh áy.”
Một cô gái đứng bên cạnh Tưởng Hân Vy kích động nói.
Tưởng Hân Vy nhón chân lên một chút, không ngờ cô lại được nhìn thấy vương tử Ronald ở đây. Nhưng có khá nhiều người vây quanh, Tưởng Hân Vy lại bị đẩy vào một góc.
Cô chỉ nhìn thây bảy, tám vệ sĩ đi theo, vương tử Ronald và một người đàn ông trẻ tuổi khác bước vào.
Tưởng Hân Vy nhìn thấy người đàn ông kia, đôi mắt cô sáng lên, tại sao lại là anh?
Bạn của vương tử Ronald sao? Là Hạng Kình Hạo sao?
Tưởng Hân Vy cảm thấy dường như cô đang nằm mơ, sao cô có thể gặp được anh ở nước ngoài chứ. Đúng lúc đó, bạn gái của vương tử Ronald bước lên nắm tay anh ta, cùng nhau chụp ảnh. Hạng Kình Hạo cũng bị cô gái tóc vàng kia tranh thủ ôm cánh tay, kề sát lên vai anh để người ta chụp hình, trông giống như hai đôi tình nhân hoàn hảo vậy. Ánh mắt Tưởng Hân Vy lại tiếp tục mở lớn, thất lưng cô đang cầm rơi xuống đất tạo thành tiếng động.
Tưởng Hân Vy lập tức ngồi xổm xuống tìm, trong lòng không khỏi đau xót.