Hạng Kình Hạo đi đến trước giường, hôm nay anh cũng hơi mệt, đưa tay tháo cà vạt, tháo mấy cái cúc áo sơ mi ra, nằm nghỉ ở trên ghế sofa.
Tưởng Hân Vy tắm xong đi ra, gội đầu, cô sau khi tẩy trang mặt mộc sạch sẽ mà trong sáng, trông trẻ con hơn lúc cô trang điểm nhiều.
Gương mặt tràn đầy collagen của cô, vẫn giữ được vẻ mập mạp của trẻ con, khiến cho khuôn mặt nhỏ bé của cô, càng trở nên mềm mượt đáng yêu.
Cô nhìn về phía ban công, liền lặng lẽ đi ra xem một chút, đèn vẫn chưa tắt, xem ra anh vẫn chưa ngủ.
Nhưng cô thật sự rất mệt, nên vừa đặt gối xuống là tắt đèn đi ngủ. Hạng Kình Hạo nằm một lúc, liền dậy đi tắm, sau khi tắm xong liền đứng ở ban công nhìn sang phòng bên cạnh, vậy mà lại hiện lên ánh đèn ngủ, rất hiển nhiên, cô đã đi ngủ rồi. Hạng Kình Hạo lại một lần nữa thở dài, cũng không biết là anh suy nghĩ nhiều, hay là đúng như anh suy nghĩ.
Anh ở trước mặt cô không hề có chút cảm giác tồn tại nào, cô rõ ràng biết anh ở ngay sát vách, vậy mà cô cũng ngủ được.
Cũng chỉ có người phụ nữ không có suy nghĩ gì với anh, mới có thể ngủ ngon như vậy, chỉ cần có một chút suy nghĩ ảo tưởng về anh thôi, thì cũng không thể ngủ sớm như vậy được.
Hạng Kình Hạo để trần nửa thân trên, chỉ quán một chiếc khăn tắm quanh hông, đứng một lúc, phòng bên cạnh có một cô gái nước ngoài chống cằm, ngang nhiên thưởng thức thân hình của anh ở ngoài ban công.
Hạng Kình Hạo phát hiện ra được, liền quay người đi vào trong phòng, thân hình của anh cũng không phải ai muốn xem cũng được.
Nếu như Tưởng Hân Vy muốn nhìn, thì anh cũng không để ý.
Nhưng lúc này Tưởng Hân Vy lại đang đi đánh cờ với Chu Công rồi!
Sáng sớm!
Tưởng Hân Vy đã dậy từ sớm rồi, cô nhìn qua phòng bên cạnh, liền cùng đàn chị và sáu người khác xuống sảnh ăn sáng, cô không nói với đàn chị là Hạng Kình Hạo đang ở ngay cạnh phòng cô.
Tránh để đàn chị đi quấy rầy anh.
Sau khi ăn sáng xong, thì phải đi đến sàn biểu diễn, ở sản biểu diễn bận rộn cả 1 buổi chiều.
10h sáng, trợ lý của Hạng Kình Hạo thành công hẹn được tổng giám đốc của thương hiệu kia ra, Hạng Kình Hạo đi ngang qua phòng của Tưởng Hân Vy, đứng nhìn máy giây, liền biết chắc chắn cô không ở trong phòng, nên anh cũng không làm phiền cô.
Mười giờ, đến quán cafe, tổng giám đốc Lý của thương hiệu kia đồng ý gặp Hạng Kình Hạo, hoàn toàn là bởi vì phân phận con nhà giàu của Hạng Kình Hạo.
Dù sao thị trường bây giờ, có ai chê tiền bao giờ đâu.
Sau khi Hạng Kình Hạo ngồi xuống anh trực tiếp nói về chuyện sao chép tác phẩm lần này, vị tổng giám đốc này cũng biết, là nhà thiết kế của công ty mình cố tình nhằm vào tập đoàn Tưởng thị, bởi vì tập đoàn Tưởng thị chiếm được thị trường nhất định trong nước M.
“Hạng tiên sinh, nếu như cậu vì chuyện này mà tìm tôi, thì rất xin lỗi, chuyện này tôi chắc chắn sẽ không thỏa hiệp.”
Người đàn ông gần 40 tuổi ngay lập tức nói.
“Tôi nghe nói, tác phẩm của hai bên cũng không phân ra được là ai sao chép của ai, nhưng tôi lại có 1 vụ giao dịch muốn bàn với quý công ty.” Hạng Kình Hạo nhíu mày nói.
“Hạng tiên sinh mời nói.”
“Trong tay của tôi có một đơn hàng, số tiền khoảng tầm 50 triệu USD, nếu như ông bằng lòng bỏ qua chuyện này, tôi sẽ lập tức ký hợp đồng với ông.” Hạng Kình Hạo đàm phán một cách sảng khoái.
Ánh mắt của người đàn ông này ngay lập tức sáng lên, đây cũng coi như là một đơn đặt hàng lớn rồi, ông ta giả vờ suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý: “Được, tôi đồng ý với cậu, chỉ cần Hạng tiên sinh có thể đặt cho chúng tôi đơn hàng trị giá 50 triệu USD, thì tôi có thể không truy cứu chuyện này nữa, cũng bảo đảm sau này không kiếm chuyện với tập đoàn Tưởng thị nữa.”
Hạng Kình Hạo nói với trợ lý ở bên cạnh: “Anh làm hợp đồng ký kết với ngài Louis trước đi, tôi đi trước.”
“Vâng, thiếu gia.”
Lúc Hạng Kinh Hạo đứng dậy liền nói với trợ lý: “Lô quần áo này dùng đề làm từ thiện đi! Vừa hay bên từ thiện đang cần hàng quyên góp với số lượng lớn.”
Quý ngài Louis nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng ông ta vẫn vui vẻ bảo trợ lý của mình đi chuẩn bị hợp đồng, sắp tới sẽ ký được một hợp đồng lớn.
Hạng Kình Hạo đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại, gọi vào số của Tưởng Hân Vy.