“Hạng tiên sinh, sao anh giải quyết được vậy? Tôi nghe đàn chị của tôi nói, người của tập đoàn Louis vô cùng cường thế, anh không phải chịu uất ức gì chứ?”
Uất ức?
Hạng Kình Hạo không nhịn được đưa tay che khóe miệng, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ chịu qua chuyện uất ức nào, chỉ có anh để cho người ta chịu uất ức, chứ ai có thể để anh chịu uất ức?
“Tôi chỉ là nói chuyện với họ, nói cho ông ta biết, đừng bắt nạt người khác quá đáng quá, bọn họ chắc cũng biết được mối quan hệ của tôi với vương tử Ronald, cho nên, liền đồng ý với tôi không đi gây phiền phức cho các em nữa.”
Về chuyện đơn hàng 50 triệu USD, anh không muốn nói với cô, tránh cho cô bị dọa đến.
Tưởng Hân Vy nghe xong, xem ra, anh chỉ cần ra mặt một chút mà thôi, không khiến anh cảm thấy khó xử.
“Cảm ơn! Tôi mời anh một chén.” Tưởng Hân Vy lại một lần nữa cầm ly Champagne lên, nâng về phía anh.
Hạng Kình Hạo thấy cô càng khách khí thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu, anh nâng ly cụng ly với cô, vừa uống, vừa nhìn qua ly thủy tinh, nhìn cô gái ngồi trước mặt bằng đôi mắt sâu thẳm.
Tưởng Hân Vy cũng đang uống rượu, ánh mắt của cô cũng cảm nhận được anh đang nhìn, giả vờ như không thấy.
“Tưởng tiểu thư, tôi có thể gọi tên của em không? Hân Vy.” Hạng Kình Hạo mặt dày hỏi.
Tưởng Hân Vy gật đầu, cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Hạng Kình Hạo đang mừng thầm, thì nghe thấy cô tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Chúng ta là bạn bè mà!”
Bạn bè!
Trên mặt Hạng Kình Hạo vừa dâng lên nụ cười cũng có chút đơ ra, cô nhóc này có ý làm rõ ràng mối quan hệ này sao?
Hạng Kình Hạo đương nhiên không biết, lần trước ở buổi biểu diễn, cô gái tóc vàng ngồi cạnh anh đó, đã đem lại rất nhiều phiền phức cho anh.
Chắc là do dây thần kinh của đàn ông khá là thô, nếu như anh chịu nghĩ kỹ hơn, thì có thể biết được nguyên nhân mà Tưởng Hân Vy muốn giữ khoảng cách với anh.
“Ngày mai tôi phải đi đến nước khác, bao giờ em về nước?” Hạng Kình Hạo không thể không đi.
“Tuần sau tôi về nước.” Tưởng Hân Vy trả lời.
Hạng Kình Hạo suy nghĩ một chút, nếu như anh làm xong chuyện này, đến lúc đó cơ thể của ông có nội cũng sẽ ổn định hơn, anh có thể về nước chọn một chỗ có phong cảnh tốt trước, sau đó đón ông cố nội về ở.
“Được, vậy sau này về nước gặp.” Hạng Kình Hạo làm tốt chuẩn bị cho lần gặp mặt tiếp theo.
“Được! Chờ anh về nước, tôi sẽ tiếp tục mời anh ăn cơm.”
Tưởng Hân Vy muốn nhanh chóng trả lại ân tình cho hắn.
Hạng Kình Hạo cũng phát giác được chuyện này, chỉ đành cười nói: “Vậy tôi chờ em.”
Bữa com này, ăn cũng rất hài lòng, Tưởng Hân Vy vẫn có chút đói, đương nhiên cô cũng thể hiện bản thân mình không hề cố tình giả làm thục nữ trước mặt anh.
Trong nước.
Một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh, trợ lý và bảo vệ đến đón máy bay cũng đã chờ sẵn rồi.
Trên cầu thang xuống máy bay, Hình Nhất Phàm dắt tay vợ, cần thận từng tý một, Bạch Hạ bị dáng vẻ cẩn thận quá mức này của anh chọc cho không biết là nên khóc hay.
nên cười.
Cô đúng là mang thai, thế nhưng, cũng không đến mức đi xuống cầu thang cũng phải dìu như vậy.
“Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, xe ở chỗ này.” Vệ sĩ cung kính đón hai người.
Bạch Hạ bị câu Nhị thiếu phu nhân, làm cho có chút không được tự nhiên, nhưng hiển nhiên, đây là thân phận mà cô bắt buộc phải có.
Hình Nhất Phàm nắm tay của cô, cúi đầu ôn nhu nói với cô: “Chúng ta về nhà! Nói tin tốt này cho ba mẹ nghe.”