Bạch Hạ gật đầu, Đường Tư Vũ cũng rất tán thành nói: “Nhất Phàm, tụi em lên lầu nghỉ ngơi một lát đi! Đến giờ ăn trưa lại xuống.”
Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ về phòng, Bạch Hạ vào nhà vệ sinh rửa mặt. Máy ngày này cô đang ở thời kỳ đầu mang thai, rất vất vả, nhưng Hình Nhất Phàm chăm sóc cô rất tỉ mỉ của khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc 9h30 sáng, Tưởng Lam cùng hai dì người làm từ bên ngoài trở về, bọn họ mua về một đống đồ ăn ngon, hôm nay phải làm một bữa no nê.
Đường Tư Vũ đi tới, đỡ lấy túi thức ăn trong tay bà: “Mẹ, để con giúp mẹ.”
Tưởng Lam đưa cho cô một túi hoa quả: “Con đi rửa một ít hoa quả đi, bên nhà cậu của con sắp tới rồi! Còn có dì San cũng đang trên đường đến.”
“Dạ!” Đường Tư Vũ nhắc túi hoa quả đi tới chậu rửa trong vườn, Hình Liệt Hàn sắn tay áo đi tới, Đường Tư Vũ lấy vài cái rổ sang, hai người cùng nhau rửa trái cây.
Hình Liệt Hàn rửa một quả cherry rồi đưa đến miệng Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ vừa ăn vừa gật gù khen: “Ngon quá!”
Hình Liệt Hàn vừa rửa vừa đút cho Đường Tư Vũ mấy miếng, Đường Tư Vũ ăn một cách mãn nguyện, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống vườn hoa, hai bóng người thân mật ân ái, tràn đầy hạnh phúc.
Một lúc sau, Tưởng San đến trước, sau khi Tưởng San đến một lúc thì gia đình ba người của Tưởng Thiên Thắng cũng đến.
Tưởng Hân Vy mang theo quà, theo mẹ đi vào, Tưởng Lam đi ra ngoài đón bọn họ, nhìn thấy bọn họ đem theo quà cáp quý hoá, bà khẽ trách: ” ăn bữa cơm thôi mà, còn mang quà cáp gì chứ không biết!”
“Đây là tổ yên cực phẩm lần trước mua ở nước ngoài, vừa hay đưa cho Bạch Hạ bồi bổ cơ thể.” Tăng Như Nghệ cười nói.
“Thật có lòng, mọi người mau vào trong đi!” Tưởng Lam vươn tay nhận lấy, mời bọn họ đi vào.
Tưởng Hân Vy nhìn thấy Tưởng San đang ngồi trên ghế sô pha, liền gọi: “Cô nhỏ, cô đến rồi ạ?”
Tưởng San mỉm cười bảo họ sang ngồi cùng, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn mang theo trái cây mới rửa xong bước vào.
“Hai đứa Nhất Phàm vẫn chưa về sao?” Tưởng San lấy làm lạ hỏi.
“Sáng sớm bọn nó đã trở về rồi, tối hôm qua Bạch Hạ ngủ không ngon, giờ hai đứa nó nghỉ ngơi trên lầu áy!”
“Lúc mới mang thai, quả thật là ăn không ngon ngủ không yên!” Trạch Duệ gật đầu.
Mọi người vừa ăn trái cây vừa trò chuyện cùng nhau, lúc này điện thoại di động của Hình Liệt Hàn vang lên, anh cằm lên nhìn, khuôn mặt tuần tú vui mừng khôn xiết, đưa tay cầm lên: “Alo, cậu đến rồi à2”
“Hình đại ca, em vừa đến ngoài cổng, phiền anh ra mở cổng cho em với!” Giọng nói của Hạng Kình Hạo từ đầu dây bên kia vang lên, anh đã đến nơi rồi.
Hình Liệt Hàn đương nhiên có thể đi mở cửa cho anh ta, nhưng anh lại liếc nhìn Tưởng Hân Vy bên cạnh, anh mỉm cười nói: “Hân Vy, anh có một vị khách mới đến ở bên ngoài, em giúp anh đi đón vào được không? Cậu ấy đang ở ngoài cổng áy.” “
Tưởng Hân Vy sững sốt, có điều, cô tất nhiên rất vui lòng giúp anh.
Cô gật đầu: “Dạ được!”
Dứt lời, Tưởng Hân Vy nhanh chóng đi ra ngoài, băng qua vườn hoa, đi về hướng cửa chính.
Ở bãi cỏ bên kia vườn, Hình Dĩ Hi đang dẫn em gái chơi bong bóng, cô nhóc vui vẻ chạy trên bãi cỏ đuổi theo bong bóng, chọt bể từng cái bong bóng một, không buông tha cho cái bong bóng nào. Tưởng Hân Vy bước ra, thầm tự hỏi khách của anh họ cả là ai nhỉ?
Cổng chính là một cánh cửa thép nặng nè sang trọng, bên cạnh có một cánh cửa nhỏ, Tưởng Hân Vy mở cánh cửa nhỏ ra, nhìn ra bên ngoài, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng ngoài cửa, xe của anh đã rời đi.
Chỉ có Hạng Kình Hạo đang lười biếng đút túi quần, ngắm cảnh xung quanh, nghe thấy có người mở cửa, cũng liền thu ánh mắt lại.
Anh ngước đầu nhìn sang, ngay lập tức, hai ánh mắt va vào nhau.
“Anh…” Tưởng Hân Vy vô cùng kinh ngạc, chỉ tay về phía anh, không thể tin được anh sẽ xuất hiện ở đây.
Hạng Kình Hạo có tính toán trước mới sang đây, lúc này nhìn thấy cô sững sờ như vậy, anh nhướng mày mỉm cười: “Tôi làm sao? Tôi không thể đến đây sao?”
Trái tim Tưởng Hân Vy khẽ loạn nhịp, cuối cùng cô cũng biết tại sao anh họ cả lại bảo cô ra đón rồi, hóa ra là anh họ cố ý để cô ral “Không phải, không phải, tôi ra đón anh đây, mời vào nhà!”
Tưởng Hân Vy vội vàng mời anh vào.