Tưởng Thiên Thắng đáp lời bà: “Con gái phải thích mới được, bà thích thì có ích gì chứ?”
Tăng Như Nghệ ngẫm cũng thấy đúng, điều đó tùy thuộc.
vào duyên phận của bọn họ.
Tâm trạng Tưởng Hân Vy lúc này rất hưng phần, có lẽ là bởi vì đi du lịch nên tâm trạng cô rất phán kích, cô ngắm nhìn con đường đi ra sân bay, cảm thấy tim của cô đã bay đến nơi núi rừng sâu thẳm kia trước rồi.
Tâm trạng của Hạng Kình Hạo đương nhiên cũng rất vui, anh nhìn chăm chú cô gái hoạt bát và tràn đầy năng lượng bên cạnh mình, anh rất mong chờ những câu chuyện thú vị sẽ xảy ra trong chuyền đi này của họ.
Tưởng Hân Vy đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên, khoé mắt cô lướt sang thì thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô chăm chú, cô lập tức có chút xấu hổ, cô vừa vén tóc con ra sau tai, vừa len lén liếc nhìn lại anh.
Nhưng cô không hề ngờ đến, lại đụng thẳng phải ánh mắt của người đàn ông.
Xáu hổ chết được.
“Tôi đã rất nóng lòng muốn đến nơi ngay rồi.” Tưởng Hân Vy chia sẻ cảm xúc của mình với anh.
“Máy bay cất cánh đúng giờ, sẽ đến nơi nhanh thôi.” Hạng Kình Hạo an ủi cô.
Tưởng Hân Vy không ngờ rằng mình kéo theo anh đi cùng, lại có thêm đãi ngộ được đi máy bay riêng, điều này thực sự rất bắt ngờ”.
“Cảm ơn anh, vừa bỏ tiền vừa bỏ công sức đi cùng tôi chuyến này.” Tưởng Hân Vy là người chỉ cần nhận được một chút ân tình sẽ rất biết ơn đối phương.
“Không có gì.” Hạng Kình Hạo nhướng mày cười, chuyên đi này, anh cũng có tâm tư riêng của mình.
Anh đang giăng lưới, chờ con mỗi của mình sa lưới, chỉ có điều, đó lại là lưới tình mà anh dùng trái tim để bày ra, đợi con thỏ trắng duy nhất chui vào lưới.
Rất nhanh đã nhìn thấy sân bay hiện ra trước mắt, Tưởng Hân Vy nhìn thấy vài chiếc máy bay bay qua trên đầu, tâm trạng của cô rất tốt.
Sau khi làm thủ tục kiểm tra an ninh, Hạng Kình Hạo kéo theo vali của cô bước lên phi cơ riêng của anh, Tưởng Hân Vy nhìn chiếc máy bay to lớn bầu trời xanh kia, khiến cả người anh toát ra khí chất mà chỉ người có tiền mới có.
Tưởng Hân Vy không hiểu sao lại có cảm giác tự ti, khoảng cách giữa cô và anh thực sự quá lớn! Cho dù nhà cô không nghèo, nhưng so với anh, cô lại kém hơn không biết bao nhiêu lần!
Một số phụ nữ khi nhìn thấy một người đàn ông giàu có thì sẽ nóng lòng muốn trèo lên, có gắng bắt lấy, nhưng có một loại con gái sẽ vì người đàn ông quá giàu có, quá ưu tú nên cảm thấy bản thân không xứng.
Sau khi lên máy bay, Tưởng Hân Vy chọn một vị trí bên cửa số đề ngôi xuông, Hạng Kình Hạo cũng tự nhiên ngôi bên cạnh cô, một lúc sau, máy bay tiền vào đường băng, thuận lợi cát cánh.
Chuyến bay sẽ kéo dài ba tiếng đồng hồ, sau khi máy bay.
ổn định, tiếp viên liền đưa lên những món tráng miệng và trái cây thơm ngon, còn có một ấm trà sáng tinh tế.
Thưởng thức trà sáng ở độ cao 39.000 feet như vậy, tâm trạng của cô y như rằng trở nên vô cùng thư thái.
Tưởng Hân Vy nhìn mây bay ngoài cửa sổ, lúc này một miếng bánh đưa lên môi cô, Tưởng Hân Vy quay đầu lại, thì thấy là Hạng Kình Hạo đút sang.
“Tôi tự mình ăn được.” Tưởng Hân Vy xấu hổ muốn cầm lấy cái nĩa trong tay anh.
Thế nhưng, Hạng Kình Hạo lại nâng cao tay tránh ra, sau đó lại tiếp tục đưa đến bên môi cô, Tưởng Hân Vy không còn cách nào khác đành phải mở miệng ăn lấy, không biết có phải bởi vì bánh quá ngọt hay không, mà trong lòng cô lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Tưởng Hân Vy không dám để anh đút nữa, cô tự mình cầm lấy nĩa ăn. Người đàn ông ngồi ở bên cạnh, đôi chân dài của anh dường như không có chỗ để, tư thế anh có vài phần biếng nhác, anh tao lắc ly cà phê, đôi môi mỏng khẽ nhấp một ngụm.
Từ người đàn ông này, Tưởng Hân Vy nhìn ra được một khí chất tao nhã lại tôn quý, đây không phải là khí chất một gia tộc giàu mới nổi có thể bồi dưỡng ra, mà là dòng máu tao nhã chảy trong gen của một gia tộc tôn quý.
“Hạng thiếu gia, trong nhà anh là con một sao? Anh có anh chị em gì không?” Tưởng Hân Vy tò mò hỏi.
Thấy cô quan tâm đến mình, Hạng Kình Hạo lắc đầu trả lời: “Ba mẹ tôi chỉ sinh có mỗi mình tôi, tôi cũng không biết tại sao họ không sinh thêm em trai em gái. Nhưng mà, gia tộc của tôi lại có rât nhiêu người, tôi không hê cô đơn chút nào, phía trên tôi còn có một vị chú nhỏ, chỉ lớn hơn tôi vài tuổi!”
Tưởng Hân Vy cười: “Thật sao? Thế chú của anh đã kết hôn chưa?”