Dưới táng cây trong viện, dưới ánh nắng lúc chạng vạng, Tưởng Hân y đang chơi cùng mấy bạn nhỏ, trên mặt cô là nụ cười hôn nhiên, lúc này ở cùng với bọn nhỏ cũng tự nhiên dung hòa.
“Tưởng tiểu thư thật sự vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lại là một cô gái tốt bụng!” Trưởng thôn tán thưởng nói.
Hạng Kình Hạo cong môi mỉm cười, đối với lời khen của trưởng thôn từ chối cho ý kiến. Anh sống đến từng tuổi này, chỉ có cô mang lại cho anh cảm giác yêu thích đến vậy.
Tưởng Hân Vy phát hiện Hạng Kình Hạo cùng trưởng thôn ở phía sau, cô mỉm cười tạm biệt mấy người bạn nhỏ, đi về phía họ.
“Chơi vui lắm sao?” Hạng Kình Hạo nhìn mồ hôi trên trán cô, mỉm cười hỏi.
“Rất vuil Em lúc nhỏ cũng không có chơi qua trò chơi vui như vậy!” Tưởng Hân Vy mỉm cười.
Trưởng thôn tiễn họ về khách sạn mới rời đi. Phòng bếp.
nơi này lại tiếp đón bọn họ, bữa tối nay càng thêm phong phú.
Gà cá thịt đều có đủ, còn có rượu gạo thơm lừng, rượu không nồng lại rất ngọt, hương rượu ấm áp làm Tưởng Hân Vy không nhịn được muốn thử một chút.
Hạng Kình Hạng cũng rất thích, loại rượu gạo này không nồng bằng những loại rượu vang quý giá của anh.
Tưởng Hân Vy ăn thật no, cũng vô cùng thỏa mãn. Sau khi ăn xong, hai người ngồi ở ban công lầu hai hóng gió, ngắm sao trên trời, thưởng thức phong cảnh khác biệt với thành phó.
Ở nơi này không có dòng người huyên náo, cũng không có đèn điện rực rỡ, nơi này chỉ có thiên nhiên phong tình thuần túy.
Trong lòng hai người đều được bình yên chiếm lấy, Tưởng Hân Vy đem bản thảo của mình cho Hạng Kình Hạo xem.
Hạng Kình Hạo nhìn thiết kế của cô, ánh mắt sáng lên khen ngợi: “Sau này em nhất định sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc.”
Ánh mắt Tưởng Hân Vy cũng toát ra tia khát vọng: “Em nhất định sẽ có gắng thực hiện giấc mơ của mình.”
Trong mắt Hạng Kình Hạo tràn ra ý cười, sau này, anh sẽ trở thành hậu thuẫn hữu lực nhất của cô.
Bóng đêm yên lặng, ăn xong bữa tối, Tưởng Hân Vy tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ áo sơ mi cùng quần ngủ thoải mái, mái tóc dài mềm mại xõa sau đầu.
Hạng Kình Hạo cùng vệ sĩ ở dưới lầu, cô một mình một phòng. Cô ngồi ở trước cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng hôm nay ở dưới rừng trúc Hạng Kình Hạo thổ lộ với cô.
Cô thật sự không ngờ, anh thỏ lộ nhanh như vậy, tình cảm chưa xác định của cô, ở trong tình cảm sâu đậm của anh cũng ngay lập tức xác định được.
Đúng, cô đối với anh có hảo cảm, cũng không biết đã bắt đầu từ khi nào, nhưng phần hảo cảm này dần trở nên mãnh liệt, cô cũng có thể nhìn ra mọi người trong nhà đều rất thích anh, ngay cả ba mẹ đều vô cùng hài lòng với anh.
Tưởng Hân Vy cũng chưa từng nghĩ đến, tình yêu của mình sẽ đến nhanh như vậy. Nhưng một khi đã yêu, cô cũng sẽ không trồn tránh, để chính tình yêu tự bắt đầu.
Tưởng Hân Vy nhìn giường bên cạnh, gương mặt liền đỏ ửng, tối hôm qua quá mệt mỏi, cô mệt đến mắt đụng đến giường liền ngủ, nhưng đêm nay cô bỗng phát hiện không thể ngủ được.
Cô chống cằm, ánh mắt nhu tình nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ đến một người, mà người này ở ngay dưới lầu, cảm giác này thật sự thỏa mãn, lại ngọt ngào.
Thời gian bát tri bất giác liền sắp 10 giờ đêm, cả thôn trang đều đã tắt đèn, người ở nơi này có thói quen ngủ sớm, Tưởng Hân Vy nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, trong lòng cô lập tức căng thẳng.
Cô vuốt mái tóc dài, ngẳng đầu nhìn người đàn ông đẩy.
cửa vào. Hạng Kình Hạo nhìn thấy cô đang ngồi cạnh cửa sổ, anh trầm thâp cười: “Sao còn chưa ngủ? Đang đợi anh sao?”
Mặt Tưởng Hân Vy ửng hồng, cô mím môi cười: “Không ngủ được.”
Hạng Kình Hạo cũng đã tắm qua, anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám, cả người toát ra hơi thở của người đàn ông trưởng thành.
Mái tóc anh lòa xòa xõa trước trán, không giống bột dạng sắc bén thường ngày, hơi thở trên người thu liễm lại, khiến anh trở nên ấm áp hơi.
“Em bình thường có phải có thói quen thức đêm làm việc không?”
Hạng Kình Hạo ngồi đối diện cô. Cô gái ngồi trước ngọn đèn dầu sạch sẽ như một khối mĩ ngọc, thoải mái mê người.
Tưởng Hân Vy gật đầu: “Có đôi lúc. Bởi vì buổi tối thường có rất nhiều linh cảm.”