“Kẻ nào dám chông đôi Hạng gia như vậy? Còn dám tập kích đại thiếu gia, chờ Thát gia đến xử lý đi!”
Nhắc tới Thất gia này, ánh mắt mọi người đều tự động toát ra sự cung kính.
Thất gia, chính là chú út của Hạng Kình Hạo, ở Hạng gia đứng thứ bảy, đồng thời cũng là người phụ trách chuyện làm ăn trong lĩnh vực y học của Hạng gia, chỉ một mình ông có thể mở ra nền tảng cung ứng toàn cầu, còn là khách mời quen thuộc của các vị tổng thống các quốc gia.
Ông ấy đối ngoại, Hạng Kình Hạo quản lý bên trong, hai chú cháu trở thành trụ cột của Hạng gia.
Trong một gian phòng nghỉ khác, Hạng Thọ Dương vẫn như cũ giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ta nghe ngóng động tĩnh, phút chốc liền nghe thấy có người gọi Thát gia, thân thể ông ta lập tức có chút run rẫy.
Ba tiếng sau, Hạng Kình Hạo vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi. Rạng sáng, ba chiếc xe có rèm che dừng lại trước cổng phòng thí nghiệm, vệ sĩ bước đến mở cửa chiếc xe đậu ở giữa.
Đôi chân thon dài mạnh mẽ bước xuống, người đàn ông một thân tây trang xuất hiện, nhanh chóng đi về phía phòng cấp cứu.
“Thất gia, thiếu gia hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh.” Bác sĩ lập tức bước đến báo cáo.
“Đưa tôi đi thăm nó.” Âm thanh trầm thấp từ tính mang theo chút uy lực vang lên.
Người đàn ông tóc chải ngược về sau, ngũ quan tuần mỹ, khí thế bức người, khí tráng mang theo một loại áp bức, nhìn theo ánh mắt ông, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
“Các người bảo vệ thiếu gia thế nào vậy? Một mình ở trong phòng thí nghiệm cũng bị tập kích?” Giọng nói người đàn ông mang theo sự tức giận.
“Thưa… là thiếu gia muốn ở một mình…” Một người gan đạ giải thích.
“Còn dám tìm cớ?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng liếc sáng, lửa giận cũng không giảm đi.
Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra, người đàn ông bước vào, đứng trước giường bệnh đánh giá người đang hôn mê trên giường, bác sĩ bên cạnh lập tức trình bày rõ bệnh trạng.
“Đại thiếu gia bị đập vào bên trái đầu, miệng vét thương không lớn, xuất huyết không nhiều lắm, thời điểm phát hiện đã lâm vào hôn mê.”
“Những chỗ khác trên người có bị thương không?”
“Chúng tôi đã kiểm tra qua, chỉ có não bị chắn động.”
Hạng Bạc Hàn nhíu mày, nhìn cháu trai giống như đang ngủ nằm đó, ông trầm thấp nói: “Cháu không thể gặp chuyện gì, nhanh tỉnh dậy đi.”
Hạng Kình Hạo ngủ một giác một ngày một đêm, mà Hạng Thọ Dương bên cạnh cũng bị tập kích đã sớm tỉnh lại, ông ta lập tức đi tìm Hạng Bạc Hàn giải thích chuyện không may trải qua.
Lúc ông ta tới nơi, Hạng Kình Hạo đã ngã trên mặt đất không dậy nỗi, ông ta muốn đến xem xét đã bị người khác đập vào sau đầu, ông ta hôn mê vài giây, mo hồ thấy có người rất nhanh trốn khỏi đó. Hạng Thọ Dương lợi dụng tình thân cùng sự hoảng loạn che giấu, nói đến không tìm thấy sơ hở, ngay cả Hạng Bạc Hàn cũng không nhìn ra.
“Thiếu gia đáng thương, nếu nó gặp chuyện không may, phải làm sao bây giờ?” Hốc mắt Hạng Thọ Dương đỏ lên.
“Nó sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Hạng Bạc Thần mím chặt môi, nhìn cháu trai trên giường, ông tin anh nhất định sẽ tỉnh lại. Lúc đang nói chuyện, lông mi Hạng Kình Hạo nhẹ nhàng động một chút, Hạng Bạc Thần lập tức cuối người gọi anh: “Kình Hạo.”
Mắt Hạng Kình Hạo chậm rãi mở ra, lúc đầu chưa quen với ánh sáng, có chút hoảng loạn mê mang. Lúc sau, anh nhìn thấy người đàn ông ngồi trước giường, anh lập tức bật dậy, mang theo một tia phòng bị nhìn chằm chằm họ.
“Các người là ai?”
Hạng Kình Hạo vừa hỏi, vừa che đi vị trí bị thương của bản thân, ánh mắt nghi hoặc lại cảnh giác.
Đồng tử Hạng Bạc Hàn mãnh liệt co rút, ông trầm giọng mắng: “Thằng nhóc thối, ngay cả chú cháu cũng không nhớ?”
Hạng Kình Hạo tỉnh dậy đã một tiếng, lúc này chỉ có Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh anh, trong máu Hạng Kình Hạo tra ra một chút thành phần của thuốc, trải qua quá trình kiểm tra của bác sĩ, xác định là thuốc xóa trí nhớ của Hạng thị nghiên cứu chế tạo.
Hạng Bạc Hàn nghe xong sắc mặt liền âm trầm lạnh lẽo, có người dám đột nhập phòng thí nghiệm nhà ông, còn dùng thuốc xóa trí nhớ lên người cháu trai ông.
Hạng Kình Hạo lúc này ngồi ở ghế sô pha, tay anh lật từng tắm ảnh trong ipad trên tay. Anh là thiên kiêu chỉ tử từ nhỏ đã được Hạng gia chăm chút trong tay, cho nên hình ảnh của anh từ nhỏ đến lớn đều được ghi chép lại từng chút từng chút một.