“Em lập tức thu dọn xong, em muốn đi ngay.”
“Được, anh cho em só, em liên hệ với cơ trưởng.”
Sau khi ngắt điện thoại, Tưởng Hân Vy lưu lại số mà Hình Liệt Hàn cho cô. Cô gọi qua, bên kia có thể trong vòng 2 giờ sắp xếp cất cánh.
Tưởng Hân Vy một giây cũng không muốn lãng phí, sau khi đơn giản thu dọn quần áo, cô liền xin phép Tưởng San nghỉ phép một tuần, Tưởng San đương nhiên sẽ đồng ý với cô. Tưởng Hân Vy đi thẳng đến sân bay, trên đường cô báo với ba mẹ phải ra nước ngoài một tuần, cô cũng không giấu diềm việc mình sẽ đi tìm Hạng Kình Hạo.
Tầng Như Nghệ vừa nghe liền vô cùng vui mừng, chỉ là bà không biết con vì sao phải đường xa đến tìm anh, chỉ nghĩ họ hẹn nhau gặp nhau ở nước ngoài.
Tưởng Hân Vy đến sân bay, được sắp xếp nhanh chóng làm thủ tục, thời điểm chờ lên máy bay, trong lòng cô liền căng thẳng.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là ánh mắt ôn như của Hạng Kình Hạo, ở hôn lễ, lúc gặp lại của nước M, thời điểm cùng nhau du lịch, hết này đều đang nói cho cô biết bọn họ thật sự yêu nhau. 20 phút sau, máy bay cất cánh.
Tập đoàn Hạng thị ở nước R bây giờ là 3 giờ đêm.
Hạng Kình Hạo hai ngày nay ở bệnh viện ngủ quá lâu, anh lúc này cũng không có buồn ngủ. Trong đầu anh có rất nhiều khoảng trống cần phải nhanh chóng tìm về, trí nhớ về người nhà anh thông qua ảnh chụp cùng ở chung mà rất nhanh cảm thấy quen thuộc.
Thế giới bên ngoài với anh lúc này thật ra cũng không có gì ảnh hưởng. Nhưng lúc này anh lại nhớ đến cuộc điện thoại vừa nhận được, cô gái Tưởng Hân Vy kia là ai2 Vì sao cô ở bên kia lại khóc đến thương tâm như vậy? Hạng Kình Hạo đối với con người trước kia của mình cũng không thể nhớ được. Rạng sáng 4 giờ, Hạng Kình Hạo từ giấc ngủ tình lại, ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Trong hoa viên của Hạng gia, một chiếc xe màu đỏ có rèm che dừng lại, trên xe bước xuống một cô gái để tóc xoăn, ăn mặc gợi cảm, cực có phong thái của tiểu thư nhà giàu, gương mặt châu Á tinh xảo giờ phút này có chút vội vàng.
“Mi Lạp tiểu thư.”
Người hâu ở cửa thây cô ta lập tức chào hỏi.
Ánh mắt Mị Lạp không liếc nhìn người hầu một cái, lập tức bước thẳng vào đại sảnh. Nhìn thấy Hạng phu nhân đang cùng người hầu nói chuyện bên trong, cô ta vội chạy đến.
“Bác gái, anh Kình Hạo đâu? Anh ấy ở đâu?”
“Mi Lạp cháu đến à? Kình Hạo ở trên lầu nghỉ ngơi.” Hạng phu nhân ôn nhu nói.
“Cháu nghe nói anh ấy xảy ra chuyện nên đến thăm.” Vẻ mặt Mị Lạp lo lắng.
*Nó thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ mắt trí nhớ thôi, nó đại khái cũng không nhớ nỗi cháu đâu.”
Hạng phu nhân nói. Mị Lạp cùng con trai bà lớn lên cùng nhau, đồng thời Mị Lạp cũng một mực theo đuổi Hạng Kình Hạo.
Ánh mắt Mị Lạp hiện lên kinh ngạc, đồng thời còn có chút kinh hi.
Anh Kình Hạo mắt trí nhớ thật sao? Vậy có nghĩ là chuyện trước kia cô ta dây dưa với anh anh sẽ không nhớ gì cả?
Bọn họ có thẻ lần nữa quen biết?
“Không sao, cháu sẽ làm cho anh Kình Hạo nhớ ra cháu.”
Mị Lạp tự tin nói.
Hạng phu nhân đối với hôn nhân của con trai cũng rất gấp gáp, bà cũng thích đứa nhỏ Mị Lạp này.
“Vậy cháu đi thăm nó đi! Nó hiện tại cần có người giúp nó nhớ lại chuyện trước kia.” Hạng phu nhân nói.
*Được. Bây giờ cháu đi tìm anh ấy.”
Mị Lạp vô cùng gấp gáp, cô ta vội muốn biết Hạng Kình Hạo sẽ nhìn cô ta thế nào. Trước kia cô ta biểu đạt tình cảm với anh đều bị anh cự tuyệt, lần này anh mát trí nhớ, cô ta ở trong mắt anh sẽ không còn như trước đi.
Ban công phòng ngủ ở lầu ba, Hạng Kình Hạo chống tay vào lan can, nhìn vươn hoa bên ngoài, anh muốn tìm kiếm ký ức đã mắt đi, có lẽ ở nơi này lâu đối với nơi này sẽ có một chút cảm giác quen thuộc.
Trước mắt, ba anh vì tính mạng của anh mà không muốn anh tiếp xúc với công việc của gi đình, hết thảy đều giao cho chú út anh quản lý.