“Anh ở đây, anh không hề bỏ em lại!” Hạng Kình Hạo cúi người xuống sát Tưởng Hân Vy.
Tưởng Hân Vy nghe thấy giọng nói của anh, cũng sực tỉnh lại từ cơn mơ.
Cô mở mắt ra, gương mặt đẹp trai chỉ cách cô nửa bàn tay khiến Tưởng Hân Vy giật mình. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, có chút tái nhọt, đột nhiên đỏ bừng lên.
Hạng Kình Hạo mỉm cười, hơi thẳng người dậy rồi hỏi: “Em mơ thầy ác mộng sao?”
“Ừ!” Tưởng Hân Vy gật đầu.
“Mơ thấy anh bỏ em lại sao?” Hạng Kình Hạo thấp giọng hỏi.
Tưởng Hân Vy kinh ngạc nhìn anh: “Làm sao anh biết?”
Tắt nhiên là cô không biết vừa rồi mình sốt ruột đến mức nói mớ.
“Anh đoán.” Hạng Kình Hạo nói xong, giúp cô vuốt mái tóc rối: “Có muốn ngủ tiếp không?”
Trái tim Tưởng Hân Vy rung động. Khoảnh khắc này, ánh mắt của anh, hành động của anh giống hệt như khi anh chưa mắt trí nhớ, còn là bạn của cô. Tưởng Hân Vy nắm chặt tay Hạng Kình Hạo, không nói lời nào, chỉ nắm chặt.
Vừa rồi cô mơ thấy một giấc mơ, Hạng Kình Hạo mắt trí nhớ, bỏ cô lại khiến cô rất đau khổ.
Hạng Kình Hạo lại cúi người xuống, chân thành nhìn cô rồi hứa: “Yên tâm, anh thật sự không bỏ em lại đâu.”
Tưởng Hân Vy có chút tiếc nuối buông tay Hạng Kình Hạo ra. Hạng Kình Hạo thấy cô vừa đáng yêu lại đáng thương, trái tim anh rung động, cúi xuống hôn lên má cô. Anh cảm thấy, anh có quyền làm như vậy.
Mặt Tưởng Hân Vy ửng đỏ, mặc dù hai người đã bày tỏ tình cảm với nhau nhưng vẫn ít khi có hành động thân mật, chỉ mới hôn môi một lần.
Giọng nói của Hạng Kình Hạo khàn đi một chút: “Anh có thể hỏi em một chuyện không?”
“Ừm!” Tưởng Hân Vy gật đầu.
“Chúng ta tiến triển đến đâu rồi?” Ánh mắt Hạng Kình Hạo mê hoặc, nhìn Tưởng Hân Vy.
Tưởng Hân Vy xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào anh. Thậm chí cô còn có chút ngạc nhiên, anh thật sự không nhớ ư?
“Chúng ta… chỉ mới hôn môi thôi.” Tưởng Hân Vy xấu hỗ thành thật đáp. Hạng Kình Hạo bối rồi, anh tự chủ tốt đến vậy sao? Làm thế nào mà anh chịu đựng được vậy?
Chương 1242: Gốc Gác Của Bạn Gái Tưởng Hân Vy rời khỏi phòng ngủ của Hạng Kình Hạo rồi xuống lầu. Hạng Kình Hạo giới thiệu nhà của mình với cô.
Trang viên rộng lớn, chia thành nhiều khu vực sinh sống.
Ông nội và ông cụ của Hạng Kình Hạo sống ở khu vực khác.
“Tưởng tiểu thư, cháu đừng khách sáo, cứ nghỉ ngơi ở nhà chúng tôi đi! Cháu là khách quý của nhà dì.” Hạng phu nhân vui vẻ quan sát Tưởng Hân Vy. Dù sao hai người cũng tới từ cùng một đất nước, so với những cô gái tóc vàng mắt xanh khác Hạng phu nhân vẫn thích Tưởng Hân Vy hơn.
Bà thích cô gái giống như Tưởng Hân Vy, có khuôn mặt xinh đẹp đậm nét Á Đông, dịu dàng thanh thoát, đôi mắt trong trẻo, nhìn là thấy có số tốt cho chồng.
“Cảm ơn dì, có lẽ cháu phải làm phiền gia đình ta mấy ngày.” Tưởng Hân Vy cảm kích nói.
“Không sao, Tưởng tiểu thư thích ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu. Con trai dì, Hạng Kình Hạo cần người bầu bạn, cháu có ở bên nó, chú dì vui mừng không kịp!” Hạng phu nhân quả thực rất hy vọng Tưởng Hân Vy sẽ ở lại.
“Phải đấy, Tưởng tiểu thư đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà mình đi!” Hạng Tư Niên cũng có suy nghĩ giống vợ.
Hiện giờ con trai bọn họ đang ở nhà, lại bị mắt trí nhớ. Có người ở bên, con trai họ sẽ không buồn chán.
Có lẽ Hạng Kình Hạo là người vui vẻ nhất. Tưởng Hân Vy đến đây, quả thực đã chữa trị được tính nóng vội của Hạng Kình Hạo. Mặc dù anh bị mất trí nhớ nhưng lại không hề sốt sắng. Anh tin rằng mình sẽ nhớ lại mọi chuyện.
“Hân Vy, lát nữa anh đưa em tới gặp ông nội và ông cụ nhé.” Hạng Kình Hạo sốt ruột đưa cô đi gặp toàn bộ người thân của mình.