“Anh Kình Hạo, anh không thừa nhận cũng không sao, nhưng… sự thật thì vẫn là sự thật.” Vừa rồi Mị Lạp cũng nhận ra chuyện này khiến Tưởng Hân Vy biến sắc, chứng tỏ cô rất để ý chuyện này. Chỉ cần cô ta kiên quyết nói mình đã ngủ với Hạng Kình Hạo, có lẽ Tưởng Hân Vy sẽ bỏ đi. Dù sao thì phụ nữ rất để ý những chuyện này.
“Hân Vy, chúng ta đi thôi! Mị Lạp, mời cô về cho.” Hạng Kình Hạo nói xong, liền kéo Tưởng Hân Vy đi. Anh không muốn tiếp tục nghe Mị Lạp nói linh tinh.
“Tưởng tiểu thư, xin cô hãy trả lại anh Kình Hạo cho tôi được không?” Mị Lạp bắt đầu tỏ vẻ cầu xin.
Tâm trạng Tưởng Hân Vy rối bời, cô không biết phải làm thế nào, vì cô cũng yêu Hạng Kình Hạo.
Nhưng, bọn họ thật sự từng phát sinh quan hệ thật sao?
“Anh Kình Hạo, anh không thể đối xử như vậy với em được… anh phải tin em, em thật sự rất yêu anh mài!” Mị Lạp đuồi theo hai người.
Hạng Kình Hạo giao Tưởng Hân Vy cho người giúp việc: “Đưa Tưởng tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi.”
Tưởng Hân Vy quay đầu lại nhìn anh, không nói gì, một mình đi lên lầu.
Hạng Kình Hạo trầm mặc, không khỏi đau lòng. Thật ra cho dù anh mắt trí nhớ, anh vẫn biết Mị Lạp đang nói dối nhưng lại không dám khẳng định trước đây mình có từng phạm sai lầm như vậy hay không.
“Anh Kình Hạo…” Mị Lạp đi tới, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hạng Kình Hạo, cô ta hoảng sợ.
“Cô nói thật đi, vừa rồi cô nói dối hay nói thật?” Hạng Kình Hạo cắn răng tra hỏi.
“Tất nhiên là nói thật.”
“Có ai chứng minh được chuyện này không.” Hạng Kình Hạo không tin.
Mị Lạp lắc đầu, tỏ vẻ oan ức: “Chuyện này sao có thể để người khác biết chứ? Chỉ có anh và em biết thôi… hơn nữa… tối hôm đó, chỉ có hai chúng ta…”
“Thời gian, địa điểm, nói rõ ra.” Hạng Kình Hạo siết chặt nắm đấm, anh muốn truy cứu tới cùng. Mị Lạp lập tức nhớ tới chuyện lần trước cô ta âm mưu không thành công, liền nói: “Hai năm trước, trong một buổi tiệc, anh hơi say, em cũng vậy… chúng ta… cứ thế tự nhiên xảy ra.”
Sắc mặt Hạng Kình Hạo càng thêm căng thẳng. Anh trừng mắt nhìn Mị Lạp, muốn nhìn cho rõ có phải cô ta đang nói linh tinh hay không?
Mặc dù trong lòng anh rất chắc chắn cô ta nói dối, nhưng anh lại không tìm được bằng chứng. Bị Hạng Kình Hạo nhìn chằm chằm, cô ta không khỏi chột dạ. Ánh mắt của Hạng Kình Hạo có một loại áp lực khiến cô ta không dám nhìn thẳng. Hạng Kình Hạo thấy cô ta né tránh ánh mắt của mình, liền biết cô ta đang chột dạ. Anh híp mắt: “Tôi không cần biết giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, đó đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ không có ý nghĩa gì cả.
Hiện giờ bạn gái của tôi là Hân Vy.”
Hạng Kình Hạo xoay người định lên lầu giải thích với Tưởng Hân Vy, trong đầu suy nghĩ phải làm thế nào để giải thích chuyện này.
Mị Lạp thấy Hạng Kình Hạo cứ thế bỏ mặc cô ta để đi giải thích với cô gái kia thì ghen tị tới giậm chân. Không phải anh Kình Hạo bị mắt trí nhớ sao?
Tại sao chỉ trong một ngày mà anh Kình Hạo đã nhận cô gái kia rồi? Nhưng lại làm ngơ với cô ta?
Cô ta thua kém cô gái kia ở điểm nào chứ? Cô ta tuyệt đối không thừa nhận mình không xinh đẹp bằng cô gái kia.
“Mị Lạp tiểu thư, buổi trưa cô có ở lại ăn cơm không?” Có người giúp việc đi tới hỏi.
Mị Lạp khoanh tay, nói chắc nịch: “Phải, tôi ăn trưa ở đây.”
Tưởng Hân Vy ngồi trên ghế sô pha trong phòng, không ngừng tự an ủi mình. Thật ra cô không nên để ý tới chuyện này như vậy. Khi Mị Lạp và Hạng Kình Hạo ở bên nhau, cô và anh vẫn chưa hề quen biết. Đó là chuyện quá khứ của anh, không liên quan tới cô.
Thật ra, sống trong xã hội này, cho dù đã từng có bạn gái, có bao nhiêu bạn gái cũ nhưng chưa gặp cô, thì cũng không liên quan tới cô.
Chỉ cần cô biết rằng, hiện giờ người anh yêu là cô, là đã đủ rồi, không phải như vậy sao?
Tưởng Hân Vy có chút bối rối tự an ủi mình, để bản thân không nghĩ tới chuyện này nữa. Nhưng tại sao, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, đau xót chứ.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Tưởng Hân Vy biết Hạng Kình Hạo đã tới, liền nói: “Vào đi!”
Hạng Kình Hạo đẩy cửa bước vào phòng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và áy náy. Anh biết, Mị Lạp đã khiến Tưởng Hân Vy tổn thương.
“Hân Vy, anh chắc chắn Mị Lạp nói linh tinh.” Giọng điệu của Hạng Kình Hạo rất chắc chắn, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.
Tưởng Hân Vy để Hạng Kình Hạo nắm tay. Cô ngắng đầu lên, đôi mắt mờ mịt, rõ ràng đang rất buồn.