“Anh nhìn em làm gì?”
“Dang vẻ chăm chỉ làm việc của em thật đẹp.” Hạng Kình Hạo không ngại khen.
Trong lòng cô thấy ngọt ngào nhưng cô không phải người kiêu ngạo, cô không thể làm gì ngoài việc khẩn khoản: “Anh có thể ra ngoài trước được không, chờ em làm xong lại tới tìm anh.”
Trong mắt anh lập tức có vẻ oan ức, anh u oán nói: “Em đang đuổi anh à?”
“Đây là nhà anh, sao em đuổi được?” Tưởng Hân Vy cười an ủi: “Em sắp xong bản thảo rồi, lát nữa em phải gửi về chương †256:1ìnl>Ngwyên,VỆ NướnXÓl©ôuảng cáo nước, anh ở đây gây ảnh hưởng quá, em không thể tập trung.”
Hạng Kình Hạo bắt ngay trọng điểm: “Ý của em là địa vị của anh trong lòng em quá lớn, nên mới khiến em phân tâm?”
Cô cười một tiếng, gật đầu: “Đúng, rất quan trọng, đi đi.”
Lúc này anh mới cam tâm đứng dậy, chỉ là lúc đi ngang người cô, anh cúi người hôn một cái lên trán cô: “Phần thưởng nhỏ.”
Nói xong, anh đứng dậy đẩy cửa đi, cô xoa cổ, hôm nay nhiều việc quá, cô có hơi mỏi lưng rồi.
Có điều xong một bản thảo nữa là kết thúc, cô tiếp tục làm việc.
Lúc cô thu bút hoàn thành, điện thoại bên cạnh vang lên, cô cầm lên xem, là Tưởng San gọi tới.
“Alo, cô ạ.” Tưởng Hân Vy nghe.
“Hân Vy, cháu có định về nước không?” Tưởng San ở đầu bên kia hỏi.
“Cháu… cháu chưa định về.” Tưởng Hân Vy đương nhiên còn muốn ở lại.
“Hân Vy, chuyện của cháu với cậu Hạng sao rồi? Ỏn thỏa chứ?”
“Vâng, chúng cháu rát tốt, tình cảm cũng khôi phục rồi.”
“Nên vậy, cô thấy cháu nên về một chuyền. Lần này triển lãm mùa thu, cô mong cháu có thể tập trung tham dự, chuyện này là một kinh nghiệm cần thiết cho cháu.” Giọng Tưởng San khuyên răn cô cần thận.
Tưởng Hân Vy cũng biết, cô là một nhà thiết kế trẻ như: vậy, tác phẩm có thể triển lãm ở nơi hàng đầu là một vinh dự lớn. Nếu như cô tiếp tục ở đây thì sẽ bỏ qua công tác chuẩn bị lần này.
“Nếu cháu không đành về cậu Hạng, vậy cháu hỏi xem cậu ấy có đồng ý về nước một thời gian ngắn với cháu không, để cháu tham gia triển lãm xong rồi tính.”
Tưởng Hân Vy dĩ nhiên không muốn làm cô của cô thất vọng, cô đáp ngay: “Cô, cháu sẽ chuẩn bị về ngay, cháu cũng mong được tham dự công tác chuẩn bị lần này.”
“Được, nhiều nhất là ba ngày cháu phải trở về, bên cô đã bắt đầu rồi. Hơn nữa tác phẩm của cháu xuất sắc vậy, để người khác làm cô không an tâm.”
“Vâng, muộn nhát là mai cháu sẽ về.” Bây giờ cô có thể yên tâm về rồi. Chỉ cần chắc chắn với tình cảm này, cô tin là khoảng cách xa xôi cũng không ngăn trở được họ.
Cô tắt máy, đi ra ban công, trông thấy khung cảnh tươi đẹp, tâm trạng cô cũng vui vẻ thả lỏng.
Tuy rằng lần này tới gặp anh, có bị Mị Lạp gây khó dễ thế nhưng sau cơn mưa trời lại sáng.
Cô cũng cảm nhận được tình yêu của Hạng Kình Hạo sau khi mắt kí ức, dù anh không thể về nước với cô cô cũng không lo.
Chuyện này cô không thể cưỡng ép anh. Dù sao anh mất kí ức, người nhà anh cũng muốn chăm sóc anh, thật lòng yêu một người là phải trải qua thử thách thời gian, mà cô cũng phải theo đuổi ước mơ của mình. Trong hoa viên, Hạng phu nhân nghe con trai nói chuyện Mị Lạp, bà không khỏi cảm thán: “Vợ chồng Khắc Hy Á là người tốt, tiếc là dạy ra đứa con gái dối gian như vậy, sau này con cách xa Mị Lạp chút.”
“Vâng…”
“Hân Vy chịu thiệt thòi, con phải giải thích cẩn thận với con bé, tuyệt đối đừng làm con bé hiểm lầm.”
“Con giải thích rồi, Hân Vy cũng luôn tin con, không nghi ngờ con.” Ánh mắt Hạng Kình Hạo có vẻ hạnh phúc.
Đã trải qua hiểu lầm như vậy còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, cô gái như thế, không cưới về làm giờ thì còn làm gì?
“Được, vậy thì bảo Hân Vy ở lại lâu chút, hai đứa cố gắng bồi dưỡng tình cảm. Nói không chừng năm nay cưới được rồi.” Hạng phu nhân cũng mong con trai cố gắng.