Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2347:




Trái lại với Nghê Sơ Tuyết, mặc một cái áo phông trắng cũng có cảm giác như một bộ đồ giá trị.
Vì vậy, cô ta càng ngứa mắt hơn.
“Chị, em về rồi.” Nghê Sơ Tuyết cười chào.
“Không cần làm việc nữa?” Mị Lạp không thể ngừng ăn bánh ngọt, vừa xem tivi vừa hỏi.
“Còn ba ngày là về nước, em nghỉ việc rồi.” Nghệ Sơ Tuyết đáp, cô đi tới uống ngụm nước.
“Ờ, cô còn mong được đi với Hạng Bạc Hàn lắm nhỉ? Tôi nói cô biết, chẳng qua anh ta nẻ ba mẹ nên giúp cô thôi, đừng nghĩ anh ta thích gì cô.”
Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt lên: “Em không nghĩ vậy, chú ấy là trưởng bối, em cũng kính trọng chú ấy.”
Mị Lạp nghe thế, hừ một câu: “Tốt nhất hãy biết chừng mực, đừng làm gì mất mặt.”
“Em biết.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu.
Lúc này, người giúp việc bê hoa quả mới gọt ra, nói với cô: “Nhị tiểu thư, ăn chút hoa quả đi.”
Nghê Sơ Tuyết đang định ăn một tiếng, Mị Lạp không vui mà trách: “Đó là của tôi, ai cho nó ăn, mang lại đây.”
Nghê Sơ Tuyết lúng túng, nói với người làm: “Bê qua đi, tôi không đói, tôi về phòng tắm.”
Nói xong, Nghê Sơ Tuyết về phòng, Mị Lạp lại thấy vui vẻ.
Nghê Sơ Tuyết quay lại phòng, cô thở một hơi, bây giờ ngoại trừ khát, cô còn chút đói bụng, nhưng chưa bao giờ cô chủ động sai người làm giúp mình, dù đói cũng chỉ nhãn nhịn.
Mỗi lúc thế này, cô sẽ lại nghĩ tới thân phận mình, cô chỉ là con nuôi được ba mẹ đưa về, cho cô một căn nhà ấm áp, cô đã thầy cảm kích rồi.
Cũng chẳng có gì oán giận, bởi vì cô có cuộc sống thế này là thỏa mãn rồi.
Còn ba ngày nữa, cô có thể về nước tìm ba mẹ đẻ.
Lúc máy bay hạ cánh đã là xế chiều, Tưởng Hân Vy gọi cho ba mẹ, nhưng cô không bảo ba mẹ tới đón, mà người họ Hạng đã tới đón rồi.
Ban chiếc ô tô màu đen, đỗ gọn ở ngoài bãi đậu xe sân bay, cận vệ đang nửa bước không rời vị thiếu gia họ Hạng.
Tưởng Hân Vy được Hạng Kình Hạo nắm tay, đi trong hành lang sân bay, cô cảm giác ánh mắt xung quanh đều nhìn họ, cô còn nghe thấy vài tiếng hét chói tai “Oa, người đàn ông kia đẹp trai quá.”
“Có phải thiếu gia nhà ai không, trông thế kia chắc giàu lắm.”
“Bạn gái anh ấy à? Xinh quá đi.”
Trên đường ra sân bay, Tưởng Hân Vy có hơi toát mồ hôi, bởi vì bị săm soi vậy lần đầu cô trải qua. Cô không phải người thích phô trương.
Xe đi khỏi sân bay không lâu, Tưởng Hân Vy đã nhận được điện thoại của ba mẹ.
“Mẹ, con đi đường rồi.”
“Hân Vy, mẹ mua đồ ăn ngon, con hỏi xem cậu Hạng có thời gian tới nhà dùng bữa tối không?”
Tưởng Hân Vy quay đầu nhìn Hạng Kình Hạo: “Ừm, bữa tối à.”
Hạng Kình Hạo lập tức nghe hiểu câu nói của cô, anh cong môi nở nụ cười, gật đầu: “Anh có thời gian.”
Tưởng Hân Vy thấy anh đồng ý nhanh vậy, cũng đánh báo cho mẹ: “Anh ấy có thời gian, bọn con sẽ cùng về ăn tối.”
“Được, vậy mẹ ở nhà chờ các con.” Lúc này bà Tưởng đang rất vui.
Tắt máy, cô nói với người đàn ông ở bên cạnh: “Nhà em chỉ có cơm canh đạm bạc, có thể không so được với nhà anh.”
Anh nghe cô nói thế, sát lại gần cô: “Anh có nói không thích đâu?”
Anh lại gần, mang theo hơi thở mát lạnh của đàn ông, như thể sắp hôn cô.
Cô cười đỏ mặt: “Anh không chê là tốt rồi.”
“Trước đó anh gặp ba mẹ em, hai chú dì thấy anh thế nào?” Hạng Kình Hạo có hơi lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.