Hóa ra Hạng Kình Hạo đã giành luôn cả công việc của nhân viên, tiến lên tặng hoa cho cô.
Hạng Kình Hạo tao nhã bước lên sân khấu, mọi người có mặt dường như đều biết rằng họ là một cặp, bởi vì giữa hai người họ đều toát ra không khí của những người yêu nhau.
Tưởng Hân Vy vừa nhận lấy hoa từ người đàn ông, cả người cô cũng được người đàn ông ôm vào lòng, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ ửng hồng, mà ngay lúc này, Hạng Kình Hạo lại buông cô ra.
Tưởng Hân Vy tưởng rằng anh sẽ bước xuống sân khấu, nhưng cô lại thấy anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, một tay nắm lấy tay cô, tay kia cầm một hộp nhẫn kim cương tinh xảo, giọng anh trầm thấp hỏi: “Hân Vy, em có đồng ý gả cho anh không? “
Tưởng Hân Vy bị niềm vui bất ngờ này làm cho kích động đến nước mắt trào dâng.
Những người có mặt đều không ngờ sẽ được chứng kiến một màn cầu hôn bát ngờ tại đây, họ cũng chúc phúc cho nhà thiết kế trẻ này.
Lúc này, bọn họ nghe thấy một giọng nữ trong trẻo đáp lời: “Em đồng ý.”
Nói xong, cô vươn tay kéo anh dậy, ôm chằm lấy anh, Hạng Kình Hạo ôm chặt lấy vai cô, cùng cô cúi đầu cảm ơn mọi người, sau đó bọn họ cùng đi về phía sau hậu đài.
Ra sau hậu trường, trái tim của Tưởng Hân Vy vẫn còn đang nhồn nhao, cô thậm chí còn quên mắt rằng buổi biểu diễn của cô đã thành công, bời vì tình yêu của người đàn ông này còn quan trọng hơn cả buổi diễn này.
Cô không kiềm chế được bản thân, vừa bước vào hậu trường cô đã ôm chặt lầy người đàn ông bên cạnh.
Tương Khánh Chiếu cũng cúi xuống, hôn lên mái tóc của cô: “Doạ em sợ rồi à?”
“Không có! Em rắt thích, rất cảm động.” Tưởng Hân Vy nói xong, ngước đầu nhìn đôi môi mỏng đang mỉm cười của người đàn ông, cô nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.
Vào ngay lúc này, cô nghe thấy sau lưng vang lên tiếng võ tay, Tưởng Hân Vy lúc này mới giật mình quay đầu lại, phát hiện cả hậu trường chật ních người, mọi người đều dừng công việc trong tay lại, xem bọn họ rải cơm chó.
Khuôn mặt của Tưởng Hân Vy lập tức đỏ bừng, cô kích động đến mức quên mát đây là hậu trường rồi.
“Chị Hân Vy, chúc mừng chị!” Trợ lý Tiểu Trần là người đầu tiên lên tiếng.
Sau đó, mọi người xung quanh cũng lần lượt chúc mừng, Tưởng Hân Vy cũng không hề xấu hổ, cô nắm lấy tay Hạng Kình Hạo cảm ơn mọi người, sau đó đi ra khỏi hậu trường.
Hạng Kình Hạo dắt tay cô đi vào phòng nghỉ ngơi, lúc này trong phòng không có ai, Tưởng Hân Vy chỉ cảm nhận được cơ thể cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp, ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông lập tức rơi xuống.
Lần này, anh không muốn chỉ kết thúc bằng một nụ hôn nhẹ.
Tưởng San ngồi bên dưới khán đài không thể chờ đợi liền gửi tin vui này đến ba mẹ của Tưởng Hân Vy, buổi rượu mừng này bọn họ chắc chắn là được uống rồi đây.
Buổi biểu diễn rất thành công, một tiếng sau buổi biểu diễn buổi chiều kết thúc, một trợ lý gõ cửa phòng nghỉ của Tưởng Hân Vy.
Cô và Hạng Kình Hạo đã kích động hôn nhau xong, đang bắt đầu thảo luận về chuyện đám cưới, niềm hạnh phúc và ngọt ngào hiện rõ trong mắt cô.
Nhìn người phụ nữ xa lạ ngoài cửa, Tưởng Hân Vy ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi tìm ai ạ?”
*Tưởng tiểu thư, giám đốc của chúng tôi rất tán thưởng tác phẩm của cô, hy vọng có cơ hội được hợp tác với cô.”
Nói xong, cô ta đưa cho cô một tắm danh thiếp có logo rất quen thuộc, là của một công ty phục trang nhãn hiệu lớn.
Tưởng Hân Vy ngay lập tức hiểu ra bọn họ đến đào người, cô mỉm cười: “Phiền cô nói với giám đốc của cô, tôi rất vui khi được bà ấy đánh giá cao. Nhưng mà, tôi là nhà thiết ké của công ty Tưởng San, từ nay về sau, tôi chỉ làm việc dưới thương hiệu của bà ấy, cảm ơn.”
Người trợ lý sửng sốt: “Tưởng tiểu thư, người phải biết tiến xa tiền cao, cô phải biết công ty chúng tôi đứng thứ ba trong mười thương hiệu hàng đầu thế giới, cô có chắc muốn từ bỏ cơ hội hợp tác với chúng tôi không?”
“Tôi tuyệt đối trung thành với bà chủ của mình.” Tưởng Hân Vy không chút do dự từ chối.