Vị trợ lý phía sau liền nhanh chóng cầm điện thoại báo cáo, vị tiểu thư xinh đẹp này quả nhiên tham gia bữa tiệc.
Lúc Nghê Sơ Tuyết đi về phía cửa của bữa tiệc cô vẫn còn chút khẩn trương. Cô khẩn trương không phải vì khách ở bên trong nhiều, mà cô mặc trang phục như thế này đi gặp Hạng Bạc Hàn khiến cô có chút ngượng ngùng.
Cố Minh Phàm cùng Trần Mỹ Trân đang đón khách, bỗng nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ nổi bật xuất hiện bên ngoài, đại sảnh bữa tiệc náo nhiệt nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn vào cô gái đầy khí chất đang rảo bước tiến vào, dáng người tao nhã tựa thiên nga, y phục màu đỏ càng thêm động lòng người.
Cố Minh Ohàm kích động đi về phía con gái, ông vươn tay đến, Nghê Sơ Tuyết liền khoát tay ông: “BaI”
Lý Hạo nhận được tin tức của trợ lý, lập tức đi tới, lúc anh ta nghe Nghê Sơ Tuyết gọi Cố Minh Ohàm là ba liền không khỏi kinh hỉ, hóa ra là con gái của Có tổng! Nói như vậy, cơ hội của anh ta đã đến rời, anh ta chính là khách hàng lớn nhất trong tay Cố Minh Ohàm, hơn nữa anh ta tự cảm thấy bố cảnh cùng gia thế của mình coi như nổi bật nhất ở đây, cho nên con gái của Cố Minh Ohàm, anh ta tự nhiên nắm chắc cơ hội theo đuôi.
“Có tổng xin chào!” Lý Hạo chủ động tiến tới chào hỏi.
Cố Minh Phàm không dám chậm trễ, mỉm cười hoan nghênh: “Lý thiếu gia, đã lâu không gặp.”
*Vị tiểu thư xinh đẹp này hình như tôi chưa từng gặp qua?”
Ánh mắt Lý Hạo lập tức dừng trên người Nghê Sơ Tuyết.
Cố Minh Phàm cũng dự định đêm nay sẽ giới thiệu thân phận của Nghê Sơ Tuyết, ông không giấu diễm nói: “Đây là con gái của tôi, Sơ Tuyết.”
“Cố tiểu thư, xin chào, rất hân hạnh được gặp cô.” Lý Hạo lập tức vươn tay đến.
Nghê Sơ Tuyết mỉm cười bắt tay với anh ta: “Xin chào!”
“Lần đầu gặp Cô tiểu thư, một chút nữa tôi nhất định phải mời cô một ly.”
Nghê Sơ Tuyết so ra vẫn có chút đơn thuần, cô mỉm cười đáp: “Được!”
Cố Minh Phàm liếc mắt liền có thể nhìn tháu tâm tư của Lý Hạo, ông khẽ kéo Nghê Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, dì Trần ở bên kia, con qua đó chào một tiếng đi.”
Nghê Sơ Tuyết gật dầu, ánh mắt cô tìm kiếm trong đám người, nhưng nhìn một vòng vẫn không tìm thầy người đó, cô không khỏi có chút thất vọng.
Cô đứng bên cạnh Trần Mỹ Trân, bà vô cùng nhiệt tình giới thiệu cô cho các vị phu nhân xung quanh, mọi người đều khen ngợi cô. Tâm tư Nghê Sơ Tuyết cũng không đặt vào bữa tiệc, cô thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa vào.
Mà lúc này, bên ngoài khách sạn, một hàng ba chiếc xe có rèm che dừng lại, bảo an bên cạnh lập tức tiến lên chuẩn bị mở cửa liền bị vệ sĩ từ trong xe bước ra ngăn cản. Bảo an lui về sau, gã cũng biết được đây là một nhát vật lớn, người bình thường không được tới gần. Vệ sĩ mở cửa xe, một đôi chân thon dài bước xuống.
Hạng Bạc Hàn tới rồi.
Bảo an lập tức chú ý đến người đàn ông vừa xuống xe, cả người anh tản ra một khí tráng uy nghiêm khiến người khác kính sợ, tuy còn trẻ tuổi nhưng cả người lại lộ ra được một phần tôn quý, không phải chỉ là một người giàu có thông thường. Vậy chỉ sợ đây chính là vị khách có thân phận lớn nhắt trong bữa tiệc tối nay đi”
Hạng Bạc Hàn đi vào trong, theo sau anh là sáu vệ sĩ, anh đi vài bước thì quay lại nói với vệ sĩ phía sau: “Hai người đi theo tôi vào, những người khác quay về xe đợi đi.”
“Nhưng mà… ông chủ.”
“Tôi không muốn gây sự chú ý cho người khác.” Giọng Hạng Bạc Hàn trầm thấp, tỏ rõ ý không được trái lệnh.
Anh đi vào thang máy, hai vệ sĩ đi theo bên cạnh.
Ở trong bữa tiệc, Nghê Sơ Tuyết bưng một ly rượu vang, những người đàn ông trẻ tuổi xung quanh đều khát vọng đến gần cô, nhưng nghe được cô là con gái của Cố Minh Ohàm, những người không có thân phận bai cảnh cũng không dám tự ý đến gần.
Lý Hạo vô cùng nắm chắc cơ hội, nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết như có tâm sự, anh ta liền cầm một ly rượu bước đến.
“Cố tiểu thư, một mình buồn chán sao?” Lý Hạo ôn nhu dò hỏi.
Nghe Sơ Tuyết mỉm cười: “Tôi cũng không phải theo họ của ba, tôi theo họ mẹ, tôi họ Nghê.”