Mị Lạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô trong vài giây, tiếp tục ăn thức ăn để loại bỏ sự buồn bực của cô ta, hiện tại, cân nặng của cô ta đã tăng lên chóng mặt vì gần đây ăn quá nhiều, nhưng chỉ có thức ăn mới có thể loại bỏ sự buồn bực của cô ta.
Sau khi vào phòng tắm, Nghê Sơ Tuyết dựa lưng vào cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đây lo lắng, cô thực sự không biết là bản thân sẽ cùng thích một người với chị gái.
Tối nay Nghê Sơ Tuyết vậy mà lại mất ngủ, Mị Lạp bên cạnh ngủ say, cô ta uống rượu cộng thêm tâm trạng không tốt, cực kỳ mệt mỏi.
Nghê Sơ Tuyết nằm bên cạnh, ánh mắt nhìn lên trần nhà, nụ hôn trên ban công ở phòng bên cạnh hiện lên rõ ràng, chuyện đó thật sự đã xảy ra, khiến trái tim cô đập nhanh.
Còn có lời tỏ tình của Hạng Bạc Hàn, tất cả những điều này giống như một giác mơ vậy, hiện thực lại vừa mông lung, cô nào dám mong đợi việc anh sẽ thích cô chứ?
Nhưng tắt cả không có khả năng đều có khả năng rồi, Mị Lạp nằm bên cạnh xoay người, dọa Nghê Sơ Tuyết giật mình, tất cả những suy nghĩ này đều thu lại, cô nhìn khuôn mặt Mị Lạp vẫn đang ngủ, thở phào một hơi.
Có chút khó xử, lại có chút áp lực không nói ra được.
Trong một căn phòng biệt thự Hạng gia, Hạng Kình Hạo dưới tác dụng của thuốc, chớp mắt đã qua 8 tiếng, lúc này ở bên cạnh bảo vệ cho anh đều là những nhà nghiên cứu y học hàng đầu của Hạng gia, vợ chồng Hạng Tư Niên cả đêm đều không chợp mắt để bảo vệ con trai mình, dường như tiều tụy đi rất nhiều.
“Kình Hạo cũng nên tỉnh rồi chứ? Tại sao vẫn còn chưa tỉnh thế này?” Hốc mắt Hạng phu nhân ửng đỏ hỏi chồng mình.
“Đợi thêm chút nữa, có lẽ sắp tỉnh rồi.” Hạng Tư Niên an ủi vợ.
Mắt thấy ngoài cửa trời đã gần sáng, Hạng phu nhân nắm chặt tay con trai, không muốn buông ra một khắc nào, nhưng tuổi bà cũng đã lớn, tinh thần thể chất lại có chút không đủ, một tay khác bà nhẹ nhàng xoa xoa mắt mình, cảm thấy bàn tay đang nắm chặt tay con trai, bị anh nhẹ nắm.
Hạng phu nhân lập tức mở to mắt, vui mừng nhìn con trai dùng sức nắm chặt lấy tay bà: “Kình Hạo, là mẹ đây, con tỉnh rồi sao?”
Trong lúc nói chuyện, nhìn thấy Hạng Kình Hạo vẫn luôn ngủ từ nãy giờ, hàng lông mi dày của anh nhấp nháy, sau đó mở ra.
“Con trai, con tỉnh rồi, tốt quá rồi.” Hạng phu nhân kích động ôm lấy con trai.
Hạng Tư Niên cũng cực kỳ kích động.
“Mẹ, con sắp không thở được nữa rồi.” Hạng Kình Hạo ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng cười nói.
Hạng phu nhân lập tức buông tay ra, quan sát con trai nói: *Có chỗ nào không khỏe không, có thể khôi phục được trí nhớ hay không cũng không cần vội, con phải khỏe mạnh cho mẹ mới được.”
“Hạng Kình Hạo đưa tay lên sờ đầu, cười nói: “Mẹ, mẹ đoán xem.”
“Tiểu tử thối, nói mau, mẹ con vì đợi con tỉnh lại mà cả đêm không ngủ.” Hạng Tư Niên có chút buồn bực nói.
Hạng Kình Hạo không đùa nữa, anh gật đâu: “Nhớ lại hệt rồi ạ.”
Nói xong, anh nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, để ba kiểm tra lại cho con một chút!”
Hạng phu nhân không nỡ rời đi, nhưng Hạng Tư Niên bảo bà đi nghỉ ngơi trước, bà chỉ đành ra bước ngoài.
Nhưng sau đó, Hạng Kình Hạo cũng không để cho bác sĩ nào kiểm tra, anh chỉ giữ mỗi ba lại bên cạnh.
“Ba, con nhớ là bị người khác đánh, là chú ba, bọn con bị trộm mắt hàng ở phòng thí nghiệm, có lẽ là bị chú ba cầm đi rồi, ba mau bảo chú nhỏ đi điều tra chuyện này đi.”
Hạng Kình Hạo nghiêm túc nói.
Hạng Tư Nhiên nghe xong cực kỳ phẫn nộ, vậy mà lại là em họ trong gia tộc đánh con trai ông bị thương?
“Được, để ba bảo chú nhỏ đi điều tra chuyện này.”
Hạng Tư Niên cảm thấy may mắn vì con trai chỉ là mát trí nhớ chứ không phải xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh Hạng Kinh Hạo vang lên, anh cầm xem, khóe miệng giơ lên, trong ánh mắt có thêm ý cười nồng đậm.
“Là điện thoại của Hân Vy sao?” Hạng Tư Niên vừa nhìn con trai liền đoán được.
“Vâng, con nghe điện thoại chút, ba, ba làm việc trước đi”