Hạng Kình Hạo mỉm cười, anh biết tại sao cô lại ngại ngùng: “Anh không dám uống nhiều, vì sợ sẽ làm chậm chễ việc với vợ anh.”
Tưởng Hân Vy nghe ra ý của anh, cô hơi nghiêng người lại nói: “Chắc anh mệt lắm rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
Nhưng cô vừa nói xong, cả người liền bị người đàn ông nào đó ôm ngang lên: “Mệt? Ai nói anh mệt chứ? Đừng bảo đêm nay em vẫn muốn trốn anh đấy chứ?”
Tưởng Hân Vy vùi trong lòng anh, cứng miệng nói: “Đâu có.”
Hạng Kình Hạo làm gì có say chứ? Anh bé cô lên, vững vàng đi lên lầu, phòng ngủ đã được trang trí mang không khí rất vui tươi, bên trên còn trải chăn màu đỏ, có một đôi búp bê nhỏ ân ái đang được đặt bên trên, còn rắc cả hoa hồng làm cho cả căn phòng đều ngập tràn một hương thơm nồng nàn.
Tưởng Hân Vy được anh nhẹ nhàng đặt lên chăn, cô khẽ trợn tròn mắt, nụ hôn nóng như lửa của người đàn ông lập tức hạ xuống.
Đêm nay, anh không cho phép cô chạy thoát nữa, cũng không cho phép cô từ chối anh.
Trong một căn phòng ở khách sạn, Nghê Sơ Tuyết về phòng trước, cô rất tự giác trở về phòng ngủ của mình ngủ thiếp đi. Bởi vì ngày hôm qua cô mới tới cái đó, nên hôm nay cảm thấy rất mệt mỏi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng ai đó đẩy cửa, một lúc sau có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên trán cô, cô đang rất buồn ngủ nên không tỉnh lại, nhưng mà nhiệt độ quen thuộc khiến khuôn mặt cô không tự chủ được nhích lại gần lòng bàn tay này hơn.
Ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống trán cô, tiếp theo đó, lại nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ngủ đi!” Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai cô, dường như đã tiếp thêm cảm giác an toàn cho cô, giúp cô chìm vào mộng đẹp.
Đêm này, cả thành phố dường như đặc biệt dịu dàng và quyến rũ, ánh trăng sáng rực, những vì sao lắp lánh.
Sáng sớm, trong biệt thự không có người quấy rầy, Tưởng Hân Vy ngủ thẳng đến khi tự dậy, đập vào mắt cô đầu tiên là một đôi mắt không biết đã nhìn chăm chú cô từ lúc nào.
“Anh đừng nhìn em nữa!” Cô vội vàng che mặt lại, chỉ sợ anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
Người đàn ông nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: “Bây giờ em che cũng muộn rồi, anh đều đã nhìn thấy hét rồi.”
Tưởng Hân Vy chỉ đành quay lưng lại với anh, nhưng người đàn ông lại ngay lập tức ôm lấy cô: “Em có đói không?”
“Không đói.” Tưởng Hân Vy lắc đầu.
“Nhưng anh đói.”
“Vậy dậy đi, em làm bữa sáng cho anh?” Tưởng Hân Vy lập tức quay đầu lại nhìn anh.
Thế nhưng, cô lại nhìn thấy một đôi mắt đầy ý cười xấu xa, cô ngay lập tức hiểu ra.
Cô chỉ vừa phản ứng lại thì người đàn ông đã bắt đầu “dùng bữa” rồi.
Buổi trưa, Hạng gia đã bày sẵn tiệc rượu, các thành viên trong gia tộc họ Hạng đều tụ họp đông đủ.
Hạng Bạc Hàn đưa Nghê Sơ Tuyết cùng đến tham dự, xem như là chính thức giới thiệu vợ tương lai của Hạng Bạc Hàn anh với người nhà.
“Bạc Hàn, tụi anh có bàn bạc rồi, tiếp theo đây sẽ chuẩn bị cho đám cưới của em và Sơ Tuyết.” Trên bàn ăn, Hạng Tư Niên lên tiếng.
Hạng Bạc Hàn rất thoải mái trả lời: “Dạ được, nghe anh cả ạ, em cũng định như vậy.”
“Tụi em muốn tổ chức đám cưới ở đâu? Ở nước ngoài sao?” Hạng phu nhân hỏi.
“Tụi em có nghĩ đến sức khoẻ của ông nội với ba, vậy nên tổ chức ở thành phố này vây! Em sẽ sắp xếp địa điểm, đến lúc đó, phiền anh cả với chị dâu giúp chúng em chuẩn bị ạ!” Hạng Bạc Hàn nói, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn về phía cô gái bên cạnh.
Nghê Sơ Tuyết bắt gặp ánh mắt của anh, cúi đầu khẽ cong môi mỉm cười.
“Sơ Tuyết, em nghĩ chúng ta nên tổ chức tiệc đính hôn trước, hay… em có ý kiến nào khác không?” Hạng phu nhân dịu dàng nhìn sang cô.
Nghê Sơ Tuyết can đảm ngước lên nói: “Em muốn kết hôn với anh ấy.”