Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 1: Hóa ra anh nhận nhầm người




Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô gái đang co mình ngủ trên sofa giật mình thức dậy, anh về rồi.
Nghĩ đến đây Tiểu Anh khẽ cười, ngày nào cô cũng đợi anh, ngủ ở cái sofa này cũng không phải ngày một ngày hai.
Chỉ là những lần chờ đợi như vậy cũng chỉ là vô ích bởi vì cái người cô chờ kia không có về.
Mà hôm nay cô đợi được rồi, người đàn ông đẩy cửa bước vào, bước chân đi seo vẹo, toàn thân đầy mùi rượu, quần áo bị kéo không ngay ngắn.
Thấy anh như vậy lòng cô khẽ nhói, liền chạy đến đỡ lấy anh, nhìn thấy cô đỡ anh, anh cũng không có phản ứng gì liền đễ cơ thể tùy tiện dựa vào người cô.
Nặng quá, cô khẽ than trong lòng, anh cao hơn 1m8 còn cô chỉ 1m6 trọng lượng cơ thể cũng kém anh rất xa.
Nhưng mà cô cũng quen rồi, anh rất ít khi trở về đây nhưng mỗi lần trở về đều là say như vậy, chỉ là lần này say hơn những lần trước.
Dùng hết sức bình sinh của mình, sau một hồi hì hục cô cũng đưa được anh lên phòng.
Lên được đến đây trán cô cũng lấm tấm mồ hôi rồi.
Không kịp nghĩ ngơi cô liền chạy đến bên cạnh anh cởi giày cởi áo của anh ra.
Lại chạy xuống nhà lấy một thau nước ấm muốn lau người cho anh một tí như vậy sẽ thoải mái hơn.
Loay hoay một lúc thì đồng hồ cũng điểm đến 12 giờ khuya, xoay người muốn trở về phòng mình để nghĩ ngơi cô liền bị một lực phía sau kéo lại.
Chỉ kịp la lên một tiếng thì đã ngã lên người đàn ông, vừa vặn nằm gọn trong vòng tay to lớn của anh, cái này anh bị mộng du sao
" A Thần, anh...."
Câu nói chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị anh nuốt thẳng xuống bụng của mình.
Cô ngơ ngác, vậy mà anh hôn cô, lại còn dịu dàng đến vậy, cô cũng không có phản kháng.
Không biết Tôn Yên Thần anh bị quỷ nhập hay sao lại làm như vậy, nhưng mà cô cứ muốn như vậy mà chiếm lấy một chút dịu dàng hiếm có này.
" Linh Linh, em về rồi"
"Em biết anh nhớ em lắm không, rất nhớ"
Từng câu nỉ non thâm tình của anh cứ vậy mà đánh thẳng vào một chút hy vọng vừa le lói của cô, đánh tan tành
Như hòn đá lớn không ngừng nện trên người cô, không ngừng làm đau cô.
Hóa ra là anh nhận nhầm người.
Chỉ thấy khóe môi Tiểu Anh cong lên nở nụ cười, một nụ cười thê lương làm cho người ta đau lòng.
"A thần, anh say rồi, em không phải Linh Linh"
Người phía sau hình như lại càng gấp gáp
" Em lừa anh, em là Linh Linh, là Linh Linh, em là của anh".
Giống như điên cuồng, anh lại một lần nữa tìm đến môi cô, như cắn xé, như chiếm hữu.
Cô cảm thấy được sự chiếm hữu nồng đậm này, đó là tình yêu, nhưng thật tiếc cái tình yêu đó chung thủy không thuộc về cô.
Lại thấy anh, dùng tay gấp gáp cởi quần áo của cô, cô hoảng hốt
" Thần, Thần đừng như vậy, em không phải là Linh Linh, em là Tiểu Anh"
Cô thét lên, nhưng câu này không lọt tai người kia, anh cứ tiếp tục cấu xé quần áo của cô
Cô dùng tay bé nhỏ của mình ngăn anh lại, nhưng mà cái cách này chả khác nào lấy trứng chọi đá.
Quần áo của cô từng lớp từng lớp vơi đi
Mất đi lớp phòng vệ cuối cùng, toàn thân cô đã bị người đàn ông nhiễm sắc dục kia lột sạch.
Tiểu Anh trước mắt anh ngại ngùng, nhưng nhiều hơn là đau lòng sợ hãi, run rẩy
" Linh Linh lần này anh sẽ không để em trốn nữa đâu, em là của anh" anh bá đạo tuyên bố.
"Em không phải Linh Linh" Cô bất lực kêu lên, nhưng cho dù có kêu thể nào người đàn ông kia vẫn để nó ngoài tai
Anh lần mò trên cơ thế cô, đôi tay có chút chai sần của anh chạm lên cơ thế khiến cô rùng mình một cái, mặt từ đỏ chuyển sang xanh, mắt ngập nước sợ hãi
Tay Tôn Yên Thần di chuyển đến đâu, tay Phương Tiểu Anh cũng theo đến đó ngăn chặn, tuy là đôi tay của cô không có hiệu lực là bao nhưng nó làm anh có chút buồn bực, phiền phức, anh kéo tay cô lên dùng chiếc caravat cột chặt nó lại,
Ánh mắt hưng phấn của anh dừng lại ở hai điểm hồng nhấp nhô theo từng hơi thở dồn dập của cô, chịu không được cúi đầu gậm nhấm, ưm thật ngọt, anh rất thích hương vị này, liền mút thật mạnh nghe ra tiếng "chụt chụt" ái muội
"A Thần, đừng.." Phương Tiểu Anh lắc đầu, loại cảm giác ướt át này thật xa lạ, làm cô một trận nổi da gà
Anh hôn hết chỗ này lại hôn đến chỗ kia tay anh trên người cô du tẩu khắp nơi, dừng lại ở nơi u cốc vỗ về chơi đùa,
Tiểu Anh tái mặt đây là lần đầu có người chạm vào nó, khiếm cô sợ hãi tột độ,
Đánh liều xoay người, muốn chạy trốn, nhưng Tôn Yên Thần anh làm sao lại để loại chuyện này xảy ra, nắm lấy chân cô kéo lại,
"Đừng có trốn anh" trong lời nói của anh có thể nghe ra tức giận, sao Linh Linh của anh thích trốn như vậy, anh phải chiếm lấy cô không cho cô trốn nữa.
Tách chân cô ra, anh đặt tiểu đệ to lớn, gân guốc của mình ở trước hang động của cô, mặc cho cô lắc đầu mặc cô van xin, đi vào có chút khó khăn nhưng chỉ cần anh dùng sức một cái nó liền mạnh bạo tiến vào
Lúc đụng phải một tầng màng mỏng anh đẩy hông mạnh hơn, nó liền rách ra, khiến cô đau đến nước mắt chảy hai hàng
"A, đau" Tiểu Anh thống khổ kêu lên, cô cảm thấy da thịt mình bị cái gì đó xuyên qua đau đớn,
Nhìn thấy cô thống khổ Tôn Yên Thần liền hoảng loạn ôm chặt cô.
"Ngoan, ngoan, có anh ở đây, đừng khóc, một chút nữa sẽ không đau nữa" anh đặt môi mình hôn lên mí mắt của cô, thâm tình như thế lại khiến người con gái dưới thân khóc càng thêm thương tâm.
Khi anh nhìn cô ra Phương Linh Linh mới có thể đối xử tốt với cô như vậy, không có ghét bỏ, không có trả thù, chỉ có một mực yêu thương
Thể xác lẫn tâm hồn của Tiểu Anh bây giờ đều chết lặng, đều đau đớn
Anh ra vào như vũ bão bên trong cô, điên cuồng chiếm hữu.
Còn cô chỉ có thể bất lực chịu trận, làm thế thân cho em gái của mình, tay nắm chặt ga giường khiến nó nhăn nhúm
"Thần ơi.... đừng mà, em...đau lắm" Giọng nói đau đớn cùng mệt mõi của cô vang lên bên tai anh.
Nhưng hành động của anh cũng không vì thế mà dừng lại.
Hình ảnh trước mắt cô ngày càng mờ, bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen trên người mình luân động, hạ thân thì ngày càng đau, cuối cùng chịu không nổi nữa Tiểu Anh đau thương ngất đi, trên đôi mắt hạnh để lại hai vệt nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.