Qua một đêm, sáng nay cơ thể Tiểu Anh đã thấy khỏe hơn rất nhiều rồi, hôm qua bước đi đều phải cắn răng mà đi.
Chuẩn bị bữa sáng cho anh sau đó cô đi làm việc của mình.
Khi quay lại nhìn thấy đồ ăn đã vơi đi một phần làm lòng cô ấm áp.
Tiếng điện thoại reo lên, nhìn qua một cái cô liền nở nụ cười, là mẹ của cô.
Tuy không phải mẹ ruột nhưng cô rất thương bà, chỉ có điều trước giờ tình thương của bà đều đặt lên người em gái cô, cô cũng không oana trách, cô thương bà là đủ rồi.
Nhanh chóng bắt máy, cô đã nghe giọng nói gắt gao của bà truyền đến.
"Mau về nhà, tao có chuyện muốn nói với mày"
Tiểu Anh nghe xong liền ngoan ngoãn trả lời
"Dạ, con biết rồi ạ"
Nghe được hồi âm bà liền tắt máy, không có kiên nhẫn với cô.
Còn cô thì rất nghe lời nhanh chóng thay đồ trở về nhà.
Cô không có nhờ tài xế đưa, tự mình bắt taxi về, mà hôm nay cũng thật xui đợi một lúc lâu mới có chiếc taxi chạy qua nên khi về đến nhà cũng là buổi trưa rồi.
"Ba, mẹ con về rồi" nhìn thấy ba mẹ ngồi đó lòng cô có chút chờ mong, đã một năm rồi cô không có gặp họ.
"Bây giờ làm Tôn phu nhân rồi không xem lời của tao nói ra gì nữa phải không? kêu mày từ sáng đến bây giờ mới về
Mày nên nhớ cái chỗ này đáng ra là phải của Linh Linh đừng có mà tưởng nó là của mình"
Lâm Tuyết Kiều giống như cũng không có chào đón cô con gái nuôi này.
Bà mỉa mai cô từng câu từng chữ, muốn nhắc nhở cô về vị trí của mình.
Mãi mãi cô không bao giờ sánh được với Linh Linh.
Trên môi Tiểu Anh hiện lên một vệt cười khổ, có loại muốn khóc hiện trên mắt của cô, lúc nãy là cô mong chờ cái gì chứ, một cái ôm yêu thương từ bà? một nụ cười dịu dàng? hay một câu hỏi thăm bình thường? sao cô cứ ngốc nghếch nhớ về quá khứ vậy?
Đúng vậy cô vẫn luôn nhớ về lúc chưa có Phương Linh Linh lúc đó mẹ nuôi rất thương yêu cô, khi cô tổn thương sẽ luôn vuốt ve an ủi cô, khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Nhưng mà bây giờ dù cho có đau thế nào thì bà cũng không quan tâm nữa rồi.
Những lần Tôn Yên Thần tổn thương cô, cô chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại về nhà nghe giọng của mẹ, chỉ vậy thôi có lẽ cô sẽ cảm thấy bớt đi mấy phần đau thương nhưng chưa bao giờ đầu dây của mẹ cô thông.
Có lẽ là bà chán ghét cô đến nổi không muốn nhắc máy, nhưng cô cứ luôn ảo tưởng rằng do bà bận thôi, có thời gian nhất định bà sẽ gọi lại cho cô, chỉ là cô đợi mãi đến một tin nhắn cũng không thấy.
Hôm nay khi gặp bà cô thực muốn chạy đến ôm bà một cái nhưng nghe được câu này những hi vọng của cô đều bị đạp đổ rồi.
Hoàn thần Tiểu Anh nở nụ cười hiểu chuyện trả lời Lâm Tuyết Kiều
"Con biết rồi"
Bà ta thấy cô nhận lấy hết sai lầm về mình cũng không còn cớ gì để mắng nhiết cô nữa chỉ có thể hậm hực hừ một tiếng
" Tiểu Anh, ngồi xuống đi"
Một giọng nói ôn tồn vang lên đó là ba nuôi của cô Phương Minh Chính
Phương Minh Chính không giống Lâm Tuyết Kiều.
Ông không yêu thương cô bằng Linh Linh nhưng cũng sẽ không ghét bỏ cô.
"Vâng" cô nghe lời ba liền ngồi xuống
"Con với Yên Thần dạo này tốt chứ?" nghe thì giống như Phương Minh Chính đang quan tâm cô nhưng thật ra là đang thăm dò.
"Dạ vâng, rất tốt ạ" cô nở nụ cười, dạo này đúng là có chút cải thiện anh chịu ăn đồ ăn cô nấu rồi
"Thế mà mày chẳng đem tí tiền gì về đây, chả nhờ được cái gì" Lâm Tuyết Kiều lại chua ngoa nói.
Làm Tiểu Anh đau thương, hạnh phúc của cô mẹ cũng không quan tâm, bà chỉ quan tâm đến lợi ích mà cô mang lại.
Bà nói cũng không sai, một đứa con gái như cô quả là thất trách lo không được cho ba mẹ, cái này cũng không phải cô muốn, tiền Tôn Yên Thần cô không muốn lấy, cô đồng ý làm vợ anh không phải vì tiền nên cô cũng không muốn phụ thuộc vào anh, cô từng mở miệng muốn đi làm nhưng Tôn Yên Thần kiên quyết không cho, nói cô ra ngoài là làm mất mặt nhà họ Tôn.
"Bà có thôi đi không?" mấy cái từ này đến cả Phương Minh Chính cũng không nghe được.
"Tôi nói sai à, nếu cái người Yên Thần lấy là Linh Linh thì ta cũng không khổ sở như vậy" bà ta cảm thấy uất ức, rõ ràng bà ta nói không có sai, cái hạnh phúc cô ta đang có là của con gái bà.
" Con đừng quan tâm lời bà ấy nói, chúng con tốt ta cũng cảm thấy vui" nhìn ra được sự đau lòng của Tiểu Anh ông liền an ủi,
"Dạ con cảm ơn ba" mẹ cô nói như vậy làm cô có cảm giác giống như chết lặng vậy, cũng chỉ có ba an ủi cô,
"Tiểu Anh à, kì thật ta có chuyện muốn nhờ con giúp"
"Vâng, ba cứ nói đi ạ" cô cũng đoán được mẹ kêu cô về không phải là để thăm hỏi.
Chắc chắn là có chuyện, mà chuyện này cô có thể giúp thì cô nhất định sẽ giúp.
"Hiện tại, công ty của ta đang gặp trục trặc, cần có bên Tôn thị giúp đỡ, chỉ là ta đã ngõ ý nhưng đến bây giờ cũng chưa thấy có phản hồi, con có thể giúp ta nói một tiếng với Yên Thần không"
Tôn thị giúp ông ta cũng không phải lần một lần hai mà đã giúp rất nhiều lần.
Nhưng mà cái công ty của ông ta đúng là một cái hố rỗng lấp thế nào cũng không đầy, nếu không có Tôn thị rót tiền vào thì đã sụp đổ từ lâu rồi.
Mà bây giờ không hiểu sao Tôn Yên Thần đột nhiên ngừng cung cấp vốn thật làm ông ta lo đến cuống cuồng.
"Vâng, con hiểu rồi ạ" cô với Yên Thần thật ra cũng không tốt đến nổi có thể khiến anh chịu giúp cô nên mở miệng ra xin anh giúp cũng thật khó.
Môi cô mấp mấy vài lần nhưng cuối cùng câu nói vẫn là đồng ý.
Như là nhìn ra điểm này Lâm Tuyết Kiều lại châm vào
" Ai da, nếu con dâu nhà họ Tôn là Linh Linh của chúng ta Tôn Yên Thần sẽ cung phụng ta thật tốt,
nhưng mà tiếc thật, người cậu ta lấy lại là một đứa vô dụng không máu mủ với nhà họ Phương ta."
Nghe câu này mặt cô đã cắt không còn giọt máu, vành mắt cũng đỏ lên.
Trong mắt của họ lúc nào cũng có Linh Linh còn cô thì mãi mãi là kẻ vô dụng dư thừa.