Tôn Yên Thần vừa về đến nhà đã thấy Phương Tiểu Anh ngồi ở đó trên tay đang cầm một đóng len thành thục đan, cũng chỉ là mới bắt đầu không biết là đan cái gì,
anh cứ đứng nhìn cô như vậy rất lâu hình ảnh của cô cũng không tiến vào đáy mắt của anh, mắt anh quá sâu, khiến người ta khó mà nhìn thấu được
Tiểu Anh đan được một lúc mới phát hiện ra anh, có có chút luống cuống bỏ đồ trên tay xuống nhì anh nở nụ cười, ríu rít nói
"Anh về rồi à, có muốn ăn cơm không?, hay là.."
"Tiến vào phòng" âm thanh lạnh lùng, sắt bén của anh vang lên cắt ngang lời nói của cô,
đút tay vào túi quần lạnh nhạt anh quay lưng đi, tiến về phía phòng mình
mà chỉ một câu nói vừa rồi của anh lại để cho Phương Tiểu Anh sợ hãi, trong tâm không muốn đi theo anh, nhưng chỉ bất lực chân chậm rì rì bước theo anh,
ở phía sau nhìn theo bóng lưng của anh, lưng anh rất rộng, nếu được anh che chở chắc hẳn cô gái đó sẽ rất hạnh phúc nhỉ? cái loại hạnh phúc này dù cho là một ít Tiểu Anh cũng chưa từng được trãi qua,
mà nếu anh hận muốn phá hủy ai thì chắc chắn kẻ đó sẽ sống không bằng chết, bằng chứng sống chính là Phương Tiểu Anh cô đây
trên môi cô hiện lên một vệt cười khổ cụp mi nhìn xuống mũi chân mình, lông mi như là cái tua rua rủ xuống mắt của cô làm cô thêm phần ảm đạm yếu đuối,
cô biết tiến vào căn phòng kia chào đón cô sẽ là cơn đau xé da xé thịt, nhưng cô chỉ có thể bất lực đi theo anh.
Vào đến phòng, anh như bật đế vương ngồi trên giường nhìn cô từ trên xuống dưới,
thấy ánh mắt dò xét này của anh khiến cô bối rối, tay chân cũng không biết đặt ở đâu,
cô cuống cuồng khác biệt với sự lãnh đạm đến tàn nhấn của anh
"Cởi" bên môi của anh nhẹ nhàng thốt lên chữ này lại làm cho cả người Tiểu Anh có loại run rẩy không chịu được,
đan hai tay vào nhau cô vô thức lùi ra phía sau hai bước,
thấy dáng vẻ bài xích này của cô, bên môi anh nở một nụ cười lạnh,
Khinh thường nhìn cô nhắc nhở
"Cô đừng có quên thân phận của mình, tôi muốn cô nhất định phải cho"
"Mau cởi"
Tiểu Anh đôi mắt đượm buồn nhìn hai tay của mình,
đúng vậy, cô không có quên thân phận của mình, cô là đồ chơi, là công cụ phát tiết của anh,
tay cô run run đặt trên cúc áo cởi từng cái chỉ là mỗi một cái cúc áo lại làm mắt cô tăng thêm một tầng sương mỏng,
thẳng đến khi chỉ còn bộ đồ lót màu trắng, trên da thịt trắng nỏn của cô không biết vì lạnh hay vì sợ hãi mà bây giờ nổi lên từng lớp hồng nhạt,
"Đến đây" cơ thể của cô thật sự hoàn mỹ tuy có chút gầy nhưng lại cân xứng,
ngực cup C to tròn, eo thon, mông vểnh cao, cái loại thân thể này làm cho anh nuốt một ngụm nước bọt,
Nghe thấy anh ra lệnh, Tiểu Anh liền sợ hãi muốn giữ khoảng cách với anh,
rất lâu cô cũng chỉ đứng đó không dám tiến tới, chết tiệt, cái cô gái này lại không nghe lời anh, anh không có kiên nhẫn với cô
đi tới vươn tay, anh xé đi áo lót và quần lót của cô, đẩy mạnh một cái ép cô vào tường,
lưng chạm Tiểu Anh mạnh mẽ chạm vào tường lạnh lẽo làm cho cả người cô không chịu được mà run rẩy, ngước mắt lên nhìn anh lại đụng phải ánh mắt muốn ăn thịt cô của anh
làm cho cô sợ hãi chỉ có thể núp trong lòng ngực của anh,
cô rất nhỏ bé, cơ thể anh hoàn toàn có thể che khuất được cô, nhưng mà anh không dùng mình để bảo vệ cô mà là để phá hủy,
nâng chân cô lên Tôn Yên Thần lại hung hăng tiến vào, không có dịu dàng không có thương xót chỉ có thù hận của anh
"Aaa" lại là loại đau đớn quen thuộc, cái loại đau này làm cho Phương Tiểu Anh thật sự sợ hãi, giống như cô đang sống sờ sờ bị anh xé làm đôi vậy,
cắn chặt môi mình cô không muốn phát ra tiếng, nhưng mà đau quá cô không kiềm nổi,
gục mặt lên vai anh, cô không dám đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt vô tình đó sẽ làm cô đau lòng,
đưa tay lên không trung do dự một chút sau đó cũng quyết định ôm anh, đôi tay báu chặt lên lưng anh để cho cô có cảm giác an toàn,
chỉ là cái phương thức này cũng không giúp cô an tâm hơn được là bao nhiêu,
anh cứ chuyển động liên hồi mỗi cái đâm đều làm cho nước mắt Phương Tiểu Anh đau đớn chảy ra, chảy đến ướt một mảnh áo trên vai anh,
cảm nhận được điều này hành động của anh cũng không có ngưng lại,
"Khóc?"
Tiểu Anh đang rất đau đớn không có nghe anh hỏi gì,
"Tôi hỏi cô sao lại khóc"
lần này truyền đến Tiểu Anh đã nghe rồi,
"Đau... em đau"
cô cũng không muốn khóc chỉ là nước mắt tự chảy ra cô kiềm thế nào cũng không được
"Đau sao? là cô đáng đời" nếu như cô không đau vậy người đau sẽ là anh,
nhưng mà không hiểu sao hành động của anh lại nhẹ lại giống như sợ cô tiếp tục đau, là do anh không đành lòng sao?
anh bị ý nghĩ này làm cho khó chịu, lập tức đâm vào còn mạnh hơn trước khiến cô đau đến muốn ngất đi.