Bác sĩ băng bó xong, Phương Tiểu Anh liền chạy đi khám thai,
lúc cầm bảng kết quả trong tay vui đến môi cười không hạ xuống được tay cô nhẹ nhàng xoa bụng,
em bé rất tốt nhưng mà có điều bé có chút yếu thiếu dinh dưỡng, cô gần đây tâm trạng không được tốt điều trách người mẹ như cô,
đứa bé này đã định sẳn là không có ba nghĩ đến đây môi cô liền hạ xuống mắt ánh lên vẻ buồn rầu nhưng không sao cô sẽ làm thật tốt,
cho con một người mẹ thật tốt, tốt luôn cả phần của ba nó
Thương Thụy Mặc đến bây giờ vẫn luôn đi theo cô, trầm ấm lên tiếng
"Tôi đưa cô về nhà"
Tiểu Anh nhẹ nhàng lắc đầu
"Tôi không muốn về nhà"
cô thật không muốn về nhà, nghĩ đến bọn họ cô thật chán ghét, tra nam với tiện nữ cứ để họ có không gian riêng đi, cô không nên phá đám.
"Cô muốn đi đâu?" Thương Thụy Mặc mấy phần cũng hiểu cô vì cái gì không muốn về
suy nghĩ một hồi cô nói ra địa chỉ nhà của Tô Thanh Thanh
"Ừm, tôi đưa cô đi" Thương Thụy Mặc dịu dàng nói với cô
Tiểu Anh nhìn anh có chút khó hiểu hôm nay anh dịu dàng đến vậy không có chọc giận cô.
Trên xe, Phương Tiểu Anh cảm kích nhìn Thương Thụy Mặc nhẹ nhàng nói
"Cảm ơn anh"
"Chuyện gì?" Thương Thụy Mặc chuyên chú lái xe nghe cô nói cũng ôn tồn đáp lại
"Chuyện anh giúp tôi ở khách sạn"
"Tôi chỉ vô tình đi ngang nhìn thấy thôi, không có gì"
Thật sự là vô tình, hôm nay anh có việc ở đó, đang đứng ở đại sảnh lại nhìn thấy Phương Tiểu Anh thất kinh bạc vía chạy đến,
cảm thấy có chuyện không hay anh cũng âm thầm đi theo cô, nhưng chỉ đứng ở ngoài phòng quan sát tình hình,
đợi một lúc không thấy cô chỉ thấy một Phương Linh Linh nham hiểm bước ra,
lúc anh điều tra và Phương Tiểu Anh cũng biết tới Phương Linh Linh,
nhìn thấy cô ta dự cảm không lành của anh lại tăng lên, không chịu được nữa xong vào thì thấy cảnh lúc nãy, nên cứu cô,
mà cũng thật hay, lần trước anh cũng như vậy với cô nhưng lần này anh đến lại là để giải cứu,
chính là anh hùng cứu mỹ nhân đó chỉ là cái mỹ nhân này một mực không yêu anh ta như trong truyện,
còn cái anh hùng này hình như không kiên định được như mỹ nhân.
"Thật không biết làm sao báo đáp anh" Phương Tiểu Anh cảm thấy thật khó xử
"Tôi nói rồi mà"
"Hả" Phưởng Tiểu Anh không biết Thương Thụy Mặc đang nói gì, rõ ràng đã nói qua với cô báo đáp làm sao đâu
"Tôi nói là lấy thân báo đáp đi" Thương Thụy Mặc nhẹ nhàng nói
trên mặt anh không thấy đùa cợt rất nghiêm túc câu này anh nói ra hơn một nữa là thật
Phương Tiểu Anh lại không hiểu ý như thường lệ lên tiếng anh
"Không được đâu"
Sau cuộc trò chuyện đó hai người cũng không nói gì nữa im lặng cho đến khi đến nơi,
Tiểu Anh nhẹ nhàng mở cửa xe bước xuống quay đầu nói với anh
"Cảm ơn"
Thương Thụy Mặc cười nhẹ rồi quay xe chạy mất
anh đã đưa ra quyết định cho lòng rồi, anh muốn bảo vệ cô gái này.
Tô Thanh Thanh trên người mặc bộ đồ ngủ chạy nhanh ra đón Phương Tiểu Anh vào nhà,
Sau khi hai người vào đến nhà, vừa nhìn thấy băng gạt trên đầu Tiểu Anh, Tô Thanh Thanh liền phát hỏa
" Lại là bị Tôn Ôn Thần với Phương Yêu Tinh hại cậu ra nông nổi này phải không?"
Phương Tiểu Anh cũng không giấu cô ấy nhẹ nhàng gật đầu một cái,
"Aaaaa, tức thiệt chứ, muốn giết người quá đi" Tô Thanh Thanh bực tức hét lên, đứng dậy chóng nạnh bộ dạng thật sự là muốn giết người
"Ngày mai mình ly hôn rồi" Tiểu Anh hờ hững nói, nói đến ly hôn cô cũng không thấy đau lòng nữa, chai sần rồi?
"Không buồn?" Tô Thanh Thanh ánh mắt thăm dò nhìn thẳng vào mắt Tiểu Anh như cảnh sát đang thẩm vấn tù nhân
"Ừm, không buồn" Tiểu Anh rất thản nhiên đúng là không thấy buồn thật
"Tuyệt vời, bảo bối của tớ đã tìm lại được thiên lý nhãn rồi, tớ đi lấy rượu ăn mừng" Tô Thanh Thanh cười tít mắt đứng dậy rời đi
"Đừng lấy rượu mình uống không được đâu" Tiểu Anh nắm tay Thanh Thanh dặn dò
"Hôm nay cậu xõa đi" Tô Thanh Thanh biết Tiểu Anh không có uống rượu nhưng cái này vui như vậy không có rượu rất phí
"Không phải là không uống mà vì tớ uống không được,......
tớ mang thai rồi"
Tiểu Anh nhẹ nhàng nói lại khiến Tô Thanh Thanh mở to hai mắt kinh ngạc rồi chuyển sang vui mừng
"Tớ sắp được làm mẹ nuôi rồi sao? aaa gấp đôi niềm vui uống gấp đôi mới được tớ lấy hai chai rượu à không lấy nước trái cây"
Tô Thanh Thanh chân trước chân sau hối hả chạy đi
Tiểu Anh nhìn thấy liền phì cười, cô không biết là cô mang thai hay cô ấy mới mang thai nữa, vui đến vậy.
lúc Thanh Thanh trở ra trên tay cầm hai ly nước ép trai cây cùng một ít đồ ăn nhẹ,
trong nhà cô lúc nào cũng có rất nhiều mấy thứ này,
"Là của Ôn Thần sao?" Thanh Thanh đặt mông ngồi xuống ngồi kế Tiểu Anh nhẹ nhàng hỏi
"Ừm" Tiểu Anh cũng bình thản trả lời
"Hắn biết chưa?" Thanh Thanh trong mắt có chút lo lắng hỏi
"Vẫn chưa, tớ cũng mới biết cách đây không lâu thôi" nghĩ đến đây lòng Tiểu Anh có nặng trĩu, một đứa trẻ không có ba, đứa trẻ nhất định vẫn sẽ thiệt thòi,
Thanh Thanh liền nhìn ra điểm này của Tiểu Anh, nghiêm túc nói
" Đợi khi cậu ly hôn xong tớ đem cậu đi đến nơi không có hắn, sinh tiểu tiểu bảo bối ra,
tớ với cậu sẽ cùng nuôi nó lớn trong tình yêu của hai người mẹ, không cần người ba khốn nạn kia, có khi không có tên ba đó lại tốt hơn"
Tiểu Anh nghe câu này, thật sự cảm thấy được an ủi, đúng vậy nếu ba của nó là Tôn Yên Thần thì không cần vẫn tốt hơn
đôi mắt Tiểu Anh ươn ướt ôm chặt lấy Tô Thanh Thanh không nói gì cọ đầu vào lòng ngực cô ấy, trên miệng mang theo nụ cười hạnh phúc
Thanh Thanh cũng ôm Tiểu Anh vào lòng, chia sẻ hơi ấm, tình cảm của họ thật sự không còn là ở mức bạn thân mà nó còn hơn cả chị em ruột thịt.