Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 47: Sảng khoái




Thanh Thanh dẫn cô đến ngôi nhà nhỏ ở gần đó,
ngôi nhà được tô màu xanh nước biển dịu dàng mái ngói được lợp màu đỏ thấm, phía ngoài có hàng rào màu trắng tinh khôi,
hai bên đường đi vào là hai hàng hoa hồng đỏ thơm ngát,
phía bên nhà có cái cây to lớn bao phủ một vùng trời, phía dưới có một chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa,
đây quả thật là ngôi nhà mà bao cô gái mong muốn có được, quá thơ mộng, quá bình yên,
mở cửa bước vào bên trong nhà có 1 phòng khách 2 phòng ngủ 1 phòng bếp ở phòng khách có 1 bộ bàn ghế nhỏ và một cái tivi,
bàn làm việc được đặt bên cảnh cửa sổ có thể từ đó nhìn ra bên ngoài, bên cửa sổ có những chậu cây cảnh nhỏ,
còn một cái hồ cá mini, ánh mắt Tiểu Anh dừng lại trên chiếc nôi hồng bé nhỏ, trên đó treo các loại đồ chơi nhỏ đáng yêu,
Tiểu Anh nhìn qua Thanh Thanh cảm động lên tiếng
"Thanh Thanh cậu chu đáo quá rồi, ngôi nhà này chắc chắn là tốn không ít, khi nào có tiền tớ sẽ trả lại cho cậu"
Thanh Thanh nghe tới liền chóng hông nghênh mặt làm ra bộ dạng chị đại "Hứ cái này là tớ chuẩn bị cho Tiểu Bảo trong bụng cậu, không phải cho cậu, nên cậu không được quyền trả tiền cho tớ"
"Thanh Thanh...."
Tiểu Anh còn muốn nói gì đó nhưng Thanh Thanh đã nhanh chóng lên tiếng ngăn cản cô
"Không nói nữa, để đồ đó đi tớ đưa cậu đi một nơi nhất định sẽ sảng khoái"
"Đi đâu?"
"Đi rồi sẽ biết" Thanh Thanh nở nụ cười cao thâm khó lường không cho Tiểu Anh đáp án, nói thêm một câu khiến Tiểu Anh càng thêm tò mò.
Tiểu Anh không biết đi đâu nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Thanh Thanh sắp xếp đồ đạt xong cùng Thanh Thanh rời đi.
Đứng trước chiếc xe đen nhánh của Tôn Yên Thần, Tiểu Anh nhìn Tô Thanh Thanh trên tay hai người cầm một chai sịt sơn màu đỏ,
việc sảng khoái mà Thanh Thanh nói là tới đây phá xe của Tôn Yên Thần sao?
"Nhìn tớ làm cái gì?" Thanh Thanh hờ hững mà lên tiếng, chẳng lẽ cô bạn ngốc này của cô đến đây rồi mà chưa hiểu ra ý tứ của cô sao?
"Đến cũng đến rồi thỏa sức cho cậu trút giận, cái gì bực bội viết lên đây cho tớ"
"Được sao?" Tiểu Anh cảm thấy cái này cũng có chút thú vị nha.
"Thật, học tớ làm mà làm theo nè"
Tô Thanh Thanh sản khoái dứt khoát viết lên đó máy chữ
"Tôn Ôn Thần đồ khốn nạn"
Tiểu Anh hít sâu một hơi, dè chừng học theo Thanh Thanh mà viết
"Tôn Yên Thần anh là đồ ngu si"
Sau đó khóe môi Tiểu Anh bất giác cong lên, cái này thật sự là có hiệu nghiệm nha,
ban đầu Tiểu Anh còn chút kiêng dè nhưng thật nhanh đã thích nghi cùng Tô Thanh Thanh viết khí thế lên mọi ngóc ngách của chiếc xe vừa viết môi vừa cười hả dạ, hai người xịt đến hết một chai sơn
Tiểu Anh quay lại móc thêm một chai, còn muốn viết gì đó nhưng lúc này
"Này hai cô kia làm gì đó" bảo vệ thẳng tắp chạy đến hai người họ
Tiểu Anh nhìn họ ngơ ngác, quên cả chạy
"Nhìn cái gì, chạy mau" Tô Thanh Thanh cái này thật có nghề vừa thấy bảo vệ đã kéo Tiểu Anh chạy bán sống bán chết thật nhanh ra ngoài
bảo vệ thấy vậy cũng đuổi theo dí sát mông bọn cô,
lúc sắp bị bắt kịp "két" một tiếng, một chiếc xe thể thao hào nhoáng dừng trước mặt bọn họ
Thương Thụy Mặc gấp gáp lên tiếng:"lên xe nhanh"
hai cô gái vừa lên xe Thương Thụy Mặc đã đạp chân ga nhanh chóng phóng đi để lại bọn bảo vệ cho họ hít bụi
Tô Thanh Thanh nhìn qua Tiểu Anh mồ hôi nhễ nhãi tay vuốt ngực trấn an, Tiểu Anh cũng nhìn qua Thanh Thanh, sau đó "hahahaha" hai người cười như được mùa làm cho người đang lái xe cũng vui theo,
Tiểu Anh nhìn Thương Thụy Mặc vui vẻ lên tiếng
"Cảm ơn, lần này là lần thứ ba anh giúp tôi rồi"
"Không có gì, tình cờ đi ngang thấy hai cô bị đuổi nên tiện tay hốt lên thôi"
Thương Thụy Mặc lại nói dối đó từ lúc Tiểu Anh rời đi anh đã theo cô đến tận bây giờ, việc giúp cô cũng do anh cố ý
"Hai cô hình như vừa làm ra chuyện rất sảng khoái nhỉ?" Thương Thụy Mặc cũng có chút tò mò về việc làm của hai cô gái này
"Đúng vậy rất sảng khoái, đã cái nư" Thanh Thanh lên tiếng, tên Thương Thụy Mặc này cô có biết lúc trước ba cô từng giới thiệu hắn với cô, cũng không ghét hắn vì tính hắn hóng hách, rất giống cô
"Bọn tôi chỉ đi tạm biệt Tôn Yên Thần vài câu thôi" nói đến đây hai cô gái lại nhịn không được lại cười
Thương Thụy Mặc thông qua gương chiếu trên xe nhìn thấy Phương Tiểu Anh cười vui vẻ trong lòng cũng vui theo
lần đầu anh thấy cô vui như vậy trước kia gặp cô là bộ dạng buồn rầu, không quan tâm sự đời.
Họ vui vẻ như vậy đâu như chủ nhân của chiếc xe kia.
Tôn Yên Thần nhìn chiếc xe của mình khóe môi giật giật, là kẻ nào làm ra loại chuyện này đây, trên xe anh chi chít chữ mỗi câu đều là mắng anh, nguyền rủa anh
"Tôn Yên Thần khốn nạn, tên ác bá, Tôn Yên Thần ngu dốt, bệnh hoạn, Tôn Yên Thàn não tàn, bị phụ nữ dắt mũi, mắt bị lợn ăn
Tôn Yên Thần chúc anh cả đời bị tào tháo rượt, Tôn Yên Thần chúc anh mỗi buổi vào giấc liền giật mồng 100 cái, bước ra đường xe tông bước vào nhà thì bị chó cắn,......" Tôn Yên Thần mặt đen thui đọc không nổi nữa
nhìn một trong bốn tên bảo vệ đang cúi mặt sợ hãi xếp hàng ở kia lạnh lùng lên tiếng
"Ai làm ra loại chuyện này?" quanh người anh tỏ ra sát khí khiến mấy người bảo vệ mặt mày tái mét đổ mồ hôi hột
"Dạ thưa là hai người phụ nữ" họ khép nép run rẩy bẩm báo, sợ rằng một khắc tới sẽ bị ác ma nhai đầu
"Kiểm tra camera lấy ra danh tính họ cho tôi"
không biết là ai nhưng bảy tám phần Tôn Yên Thần cũng đoán ra được là Phương Tiểu Anh và Tô Thanh Thanh, phụ nữ có thù với anh chỉ có hai người này
"Tổng Giám Đốc, camera bị vô hiệu hóa từ xa vào thời điểm đó nên không thể xem được ạ" toang rồi lần này toang họ thật rồi
"Ngày mai nhận lương rồi cút đi" Tô Yên Thần lãnh đạm nói, giọng nói đã cố kiềm nén lắm rồi, người của anh từ khi nào lại thất trách như vậy để hai người phụ nữ đột nhập vào đây còn không lấy được thông tin về họ
"Vâng" Bảo vệ chỉ có thể cắn răng cam chịu số phận giữ được cái mạng là may lắm rồi
Tôn Yên Thần mở máy lên gọi điện cho tài xế bảo họ lấy xe đưa anh về,
anh nhìn lại chiếc xe đáng thương của mình, cái này anh sẽ tính sổ sau.
Nhưng anh không biết món nợ này cả đời anh không tính được hay có thể nói là anh không dám tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.