Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 54: Ba của Tiểu Bảo




Tiểu Anh từ trong công ty bước ra, đến khi tan làm cũng tối rồi, ngày đầu đến đây làm việc cô nhất định phải thật chăm chỉ
sản phẩm kế tiếp đây rất quan trọng mà chỉ còn hai ngày nữa sẽ được lên sàn, nhất định phải làm thật tốt.
Tiểu Anh vừa mở cửa nhà, Tiểu Bảo bé bỏng chạy đến chỗ cô, cô liền ngồi xỏm xuống dang tay đón lấy bé, hai mẹ con ôm nhau ấm áp, Tiểu Bảo non nớt lên tiếng trong lời nói còn có chút tự hào
"Mẹ ơi, hôm nay Bánh Bao ở nhà rất ngoan đó" Tiểu Bảo nhớ là mẹ phân phó cho Tiểu Bảo phải ở nhà thực ngoan mà cái này bé có thể làm được nha hơn nữa còn làm rất tốt
Tiểu Anh dịu dàng hôn má bé, rất mực yêu chiều
"Ừm, Tiểu Bảo của mẹ là ngoan nhất"
"Cô Phương, Tiểu Bảo thật sự rất ngoan đó, lễ phép, hiểu chuyện, rất siêng năng mà còn thông minh nữa"
bảo mẫu ở trong nhà bước ra chào đón cô, khen ngợi Tiểu Bảo hết lời
Tiểu Anh cười tươi hôn nhẹ lên trán Tiểu Bảo trên mặt có tự hào của một người mẹ, ngước lên nhìn dì Ân nụ cười vẫn tươi như thế
"Cảm ơn dì, con về rồi dì có thể về nhà, vất vả cho dì rồi"
Thời gian tan làm của cô là vào buổi tối, có khi còn phải tăng ca, để Tiểu Bảo ở nhà một mình thật không tốt một chút nào, nên cô đã thuê dì Ân làm bảo mẫu cho Tiểu Bảo,
dì Ân là một người phụ nữ trung niên gương mặt phúc hậu hiền từ, lại rất dịu dàng yêu trẻ con, làm việc cũng thật tốt, cô rất an lòng khi giao Tiểu Bảo cho dì,
"Vậy được, tôi về đây tạm biệt cô Phương và Tiểu Bảo nha" dì Ân sau khi nghe được câu nói của Tiểu Anh, nhẹ nhàng lấy đồ của mình rồi nói lời tạm biệt
" Con tạm biệt bác Ân ạ" Tiểu Bảo non nớt lên tiếng hết sức lễ phép cúi chào dì Ân
"Tạm biệt dì" Tiểu Anh cũng nở nụ cười tạm biệt.
"Bánh Bao đã tắm chưa?" Tiểu Anh ánh mắt chuyển dời từ phía cửa sang Tiểu Bảo dịu dàng hỏi
"Dạ rồi ạ, lúc nãy bác Ân đã tắm cho con, con chưa ăn cơm thôi, con đợi mẹ về ăn chung"
Tiểu Bảo rất trân trọng những bữa cơm gia đình, tuy bé còn bé nhưng tình cảm dành cho gia đình rất lớn, rất yêu mẹ
"Vậy chúng ta cùng ăn cơm"
Tiểu Anh cảm thấy ấm áp, Tiểu Bảo của cô chính là bảo bối tâm can, cô rất yêu bé mà bé thì cũng rất yêu cô,
một gia đình như vậy Tiểu Anh thấy đủ rồi không cần thêm một người đàn ông, mẹ con cô cũng sẽ sống thật tốt
Ăn xong bữa cơm cô liền đi tắm sau đó cùng Tiểu Bảo lên giường đi ngủ
nằm trên giường Tiểu Anh vỗ về Tiểu Bảo, Tiểu Bảo rút vào lòng ngực cô, ôm cô
"Mẹ thật thơm" Tiểu Bảo hít hít cái mũi, mẹ của bé không biết là có cái gì nhưng mà mẹ rất thơm, bé rất thích hương thơm này của mẹ, như kẹo vậy
"Tiểu Bảo của mẹ cũng thơm" Tiểu Anh hít lấy một hơi trên tóc của bé, có mùi sữa
"Tiểu Bảo muốn thơm hơn nữa thì ngủ sớm đi, ngủ sớm có nhiều sức khỏe thì mới tốt" Tiểu Anh vuốt mái tóc của bé, suông mượt, rất mềm, cảm giác như đang sờ vào vải lựa,
"Vâng, Tiểu Bảo sẽ đi ngủ ạ" Tiểu Bảo nhẹ nhàng khép đôi mắt to tròn của mình lại muốn chìm vào giấc ngủ
Tiểu Anh một bênh vuốt nhẹ lưng của bé, trên miệng nở nụ cười dịu dàng
Tiểu Bảo nghĩ tới điều gì đó đột nhiên mở mắt, tay nắm lấy phần áo ngủ của Tiểu Anh cất tiếng non nớt hỏi
"Mẹ ơi, Tiểu Bảo có ba không?"
Nghe Tiểu Bảo hỏi nụ cười trên miệng Tiểu Anh dần buông xuống, cô lặng người đi, lòng chợt nhói, trước giờ Tiểu Bảo vẫn không hỏi đến ba, cô nghĩ con bé đã quen không có ba,
hôm nay bé hỏi câu này giống như lên án sự thất trách của người mẹ như cô, cô lại quên một đứa trẻ đương nhiên vẫn là muốn có ba có một gia đình trọn vẹn mà cái này cô cho bé không được là cô vô năng
"Tiểu Bảo có ba" Tiểu Anh giấu đi vẻ đau lòng vừa rồi nhẹ nhàng trả lời Tiểu Bảo
"Vậy sao Tiểu Bảo không thấy ba, có phải là Tiểu Bảo không tốt nên ba không cần Tiểu Bảo phải không mẹ?"
đôi mắt bé ngập nước, mông lung đáng thương vô cùng, một giây kế tiếp có lẽ nước mắt bé sẽ rơi
mắt Tiểu Anh cũng vô thức mà đỏ lên, một đứa bé ngay từ khi sinh ra chưa từng nhìn thấy,
chưa từng nghe nói tới ba của mình sẽ là loại tủi thân như nào, là loại cảm giác lạc lõng chơi vơi, cô đơn đến như nào mà cái cảm giác không biết người thân này năm ba tuổi Tiểu Anh đã từng trãi qua,
"Tiểu Bảo đáng yêu như vậy, ba nhất định sẽ rất yêu thương Tiểu Bảo, nhưng mà chỉ là ba không biết đến sự tồn tại của Tiểu Bảo thôi"
Thật sự là như vậy Tiểu Bảo thật sự rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn
Tiểu Anh xoa đầu Tiểu Bảo ôm bé càng chặt vào lòng, cho bé cảm giác ấm áp cùng được bảo vệ
"Vậy làm sao ba mới biết đến sự tồn tại của Tiểu Bảo đây" Tiểu Bảo lại ngây thơ hỏi
khiến cho Tiểu Anh có một loại cứng đờ,
Tiểu Anh không biết phải trả lời Tiểu Bảo thế nào đây, ngay cả cô cũng không biết câu trả lời, mà cô cũng không muốn ba của Tiểu Bảo biết đến sự tồn tại của bé, là do cô quá ích kỉ,
nhưng mà cô xin ích kỉ một lần này giữ Tiểu Bảo cho riêng cô vì cô biết nếu người đàn ông kia biết nhất định sẽ không cần Tiểu Bảo hơn nữa còn làm hại đến Tiểu Bảo,
cái sự tàn nhẫn của anh ta cô là người hiểu rõ nhất, cô còn nhớ rõ anh từng nói cô không có tư cách sinh con cho anh, có liền bóp chết.
hít sâu một cái Tiểu Anh thành thật nói cho bé biết
"Mẹ cũng không biết nữa"
khóe mắt cô đã ươn ướt rồi nhưng nước mắt vẫn không có rơi xuống
Tiểu Bảo vùi đầu vào lòng ngực của Tiểu Anh tủi thân nói
"Tiểu Bảo muốn ba" lúc sáng bé xem được một chương trình trên tivi những đứa trẻ có ba thật khiến Tiểu Bảo hâm mộ cùng tủi thân, bé cũng muốn có ba
Tiểu Anh ôm Tiểu Bảo cảm giác cơ thể bé run run rõ ràng đã khóc rồi, bé con của cô mỗi khi khóc sẽ là như vậy,
âm thầm mà khóc, không làm ầm ỉ lên như những đứa trẻ cùng tuổi khác, rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nổi khiến người khác đau lòng
"Mẹ tìm ba cho Tiểu Bảo có được không?" Tiểu Anh dịu dàng hỏi bé
Tiểu Bảo nghe được hai mắt liền phát sáng ngước đôi mắt to tròn mang theo sắc đỏ nhìn Tiểu Anh,
"Thật không ạ?"
Tiểu Anh nhìn thấy không khỏi nở nụ cười, nụ cười đau lòng
"Thật"
Tiểu Bảo vui vẻ cười tít mắt gướng người hôn lên má Tiểu Anh một cái, mẹ nói được nhất định sẽ làm được, mẹ chưa bao giờ lừa bé
Tiểu Anh cũng hôn má của bé, dịu dàng vuốt lưng bé
"Tiểu Bảo ngủ đi"
"Dạ" Tiểu Bảo thật vui vẻ lên tiếng, nhắm mắt lại trên miệng còn câu lên nụ cười hồn nhiên, bé sắp có ba rồi
Tiểu Anh nhì bé an tĩnh ngủ, trong lòng lại thấy tự trách, người mẹ như cô đúng là thất trách, Thanh Thanh nói đúng Tiểu Bảo lớn rồi cần một người ba, ngày mai cô sẽ bắt đầu tìm ba cho Tiểu Bảo,
hôn nhẹ lên đỉnh đầu của bé, đợi bé ngủ, khi bé ngủ rồi cô sẽ đi làm công việc của mình, cô vẫn còn rất nhiều cái phải xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.