Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 7: Thương Thụy Mặc




Nghĩ đến đây người đàn ông liền nở nụ cười lưu manh.
Hắn rời khỏi người con gái dưới thân, chạy đến chỗ Phương Tiểu Anh nắm lấy cánh tay của cô mạnh mẽ kéo.
Giọng nói tà mị vang lên giữa đêm
"Cô gái nhỏ à, phá chuyện tốt của tôi rồi còn muốn chạy? Cái này hời cho cô quá rồi nha"
Tiểu Anh nghe thấy đứng hình nhìn lại cái tay bị kéo của mình, không xong rồi có phải là anh ta muốn giết người diệt khẩu không?
Tuy là cô sống không tốt nhưng vẫn còn yêu đời lắm, mà cái chỗ này hắn không dám làm bậy bạ đâu ha?
Suy cho cùng cô vẫn nên giải thích với hắn thì hơn
"Tôi không cố ý, tôi chỉ là.. chỉ là vô tình đi qua đây thôi, anh cứ xem tôi như là không khí đi"
Cô cố kéo cánh tay đang bị nắm của mình ra khỏi tay người đàn ông, nhưng mà hình như cô càng kéo thì hắn lại nắm càng chặt.
"Tôi cứ không thích xem cô là không khí thì sao?" hắn bá đạo nói
Cảm ngận được sự bá khí của hắn trong đầu Tiểu Anh thở dài một hơi "Cái tên này sao mà cứng đầu quá vậy?"
"Cô gái của anh còn ở chỗ kia kìa, anh cứ vậy mà bỏ đi, cô ấy sẽ buồn lắm đó" Cô vẫn muốn khuyên nhủ hắn
Tay cô chỉ chỉ về chỗ hắn và giai nhân của ân ái lúc nãy, thật sự ở đó cô gái kia vẫn nhìn châm châm hai người.
Cô nghĩ câu này sẽ có hiệu nghiệm đi, ai lại bỏ mặc bạn gái của mình đến dằn co với một người lạ chứ?
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại như vả vào mặt cô, cô quá xem thường hắn rồi
"Hmmmm, bây giờ tôi lại hết hứng thú với cô ta rồi, bây giờ tôi có hứng thú với cô hơn"
Cái câu "hứng thú với cô hơn" anh cố tình kề sát vào tai Tiểu Anh nói nhỏ, giọng nói lại pha thêm chút hư hỏng, quyến rũ làm cho cô cảm thấy một trận nổi da gà.
Hắn cứ nắm lấy tay cô mà kéo đi
Đến đây mặt cô đã cắt không còn giọt máu, cô sợ thật rồi, tên này có bệnh a, bệnh điên đó.
Cô cố gồng mình lại không cho hắn kéo cô đi, nhưng mà cái cách này hoàn toàn vô dụng.
Hắn chỉ dùng một chút sức cô liền mất đà chân trước chân sau bị hắn lôi đi.
Đi phía sau hắn cô không ngừng mắng chữi hắn, mong hắn biết nhục mà buông ra
" Cái tên hỗn đãn này, mau buông tôi ra"
Nhưng hắn thì ra ngoài bệnh điên ra lại còn không biết nhục, cô chữi thế nào hắn cũng không thả cô ra.
Mắng không được cô chuyển sang tác động vật lý, cô cứ đấm đấm đá đá hắn, chỉ có điều hắn cao hơn cô hẳn 1 cái đầu, toàn thân thì như làm bằng đá.
Dù cô có dùng hết sức mà đấm thì cũng chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn.
Cô lại dùng chiêu khác, lên tiếng hăm dọa hắn
"Anh buông tôi ra, nếu không tôi liền la lên đó"
Hắn nhìn cũng không nhìn cô một cái, cứ đâm đâm lôi cô đi, từ hứng cất lời
"Tùy cô"
Tiểu Anh liền hít sâu một hơi la lên
"Cứu tôi với, ở đây có lưu manh" cô la hét khí thế, nhưng mà cô không hiểu sao người ta dù có nhìn thấy nghe thấy cũng giả vờ như không nghe không thấy, là họ quá vô tâm sao?
Không phải là họ vô tâm, mà là họ sợ.
Họ là sợ cái người đang kéo cô đi đó, hắn chính là Thương Thụy Mặc chủ của buổi tiệc này.
Cũng là đối thủ ngàn năm có một của Tôn Yên Thần, độ tài giỏi thì không kém.
Mà cái sự tàn nhẫn và mô mưu của hắn thì cũng chẳng thua Tôn Yên Thần.
Người ta sợ Tôn Yên Thần mười thì sợ Thương Thụy Mặc chín.
Bất gặp hắn ức hiếp người khác họ cũng không dám lên tiếng.
Nếu mà dám lên tiếng thì có khi ngày mai họ mở mắt ra đã thấy mình đang thỉnh tội với Diêm Vương rồi.
Thế nên nhìn thấy những chuyện như này cứ làm như mắt không thấy tai không nghe đi.
Trong số bọn họ cũng có người nhận ra cô là cô gái đi cùng với Tôn Yên Thần nhưng rồi họ cũng chỉ nở nụ cười.
Giống như là chờ đợi, chờ đợi một màng kịch hay xảy ra.
Thương Thụy Mặc và Tôn Yên Thần bình thường đã như nước với lửa
Nếu mà còn dành nhau một người phụ nữ thì chắc chắn sẽ rất thú vị.
Một màng kịch hay như vậy đương nhiên họ phải mong chờ rồi.
Trên đường bị kéo đi Tiểu Anh vừa la vừa ngó đông ngó tây, mong muốn tìm thấy hình bóng của Tôn Yên thần,
nhưng cuối cùng cô cũng không thấy anh đâu, chỉ có thể bất lực đấu tranh với cái tên ác ma này.
Sau một hồi vật lộn với con mèo hoang Phương Tiểu Anh thì Thương tổng của chúng ta cũng lôi được cô vào phòng của mình.
Còn tỉ mỉ khóa chặt cửa, cử thêm hai tên vệ sĩ đứng ở ngoài canh chừng, để đảm bảo anh có thể "ăn" thật ngon miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.