Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 81: Chán sống




Cô Tần nhìn qua Tiểu Bảo trong lòng mấy phần thán phục, rốt cuộc một đứa bé có thể mạnh mẽ như thế nào mà trước loại tình huống này một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, bản lĩnh không tầm thường đâu.
Nhưng mà vẫn là một đứa bé, bị A Hoa vô cớ ức hiếp chắc chắn là chịu ấm ức rồi.
"A Hoa xin lỗi Tiểu Bảo đi con" A Hoa là người có lỗi cần phải nhận
A Hoa kinh ngạc mở to mắt, Cái gì? bắt bé xin lỗi người khác? hứ, tại sao chứ? không muốn, nhưng rồi cô bé lại nghĩ tới cái gì đó qua loa nói một câu
"Tớ xin lỗi"
Cô Tần nở nụ cười, chịu nhận lỗi là tốt rồi, khen bé một tiếng
"Tốt" Sau đó cô nhìn qua Tiểu Bảo hỏi thăm
"Tiểu Bảo, con có chấp nhận lời xin lỗi của bạn không?"
Tiểu Bảo thấy bạn nhận lỗi cũng lấy làm vui, bạn này cũng không quá xấu bé có thể chấp nhận
"Dạ được" tiếng bé non nớt vang lên chấp nhận
"Được, các con quay lại chỗ ngồi, chúng ta tiếp tục học nha" Cô Tần dịu dàng nhìn các bé cất tiếng
"Vâng" Các bé nghe cô nói cũng đồng thanh đồng ý, nhanh chóng quay về chỗ ngồi
A Hoa cũng thế, không đứng ở đó nữa, vừa quay về chỗ ngồi bé đã cầm điện thoại lên điện cho baba bảo baba đến, bé là đang bị ức hiếp nha.
Baba của bé nghe xong liền nổi giận, chắc chắn là khỗng quá 5 phút nữa sẽ có mặt ở đây.
Haha xem xem lúc đó con ranh kia sẽ bị baba của bé dạy bảo thế nào, nghĩ tới đây lòng bé liền rất vui.
Không ngoài dự đoán, cô Tần vừa mới dạy được một tí thì ngoài cửa lớp đã truyền đến âm thanh chói tai ồn ồn của người đàn ông
"A Hoa, con đâu rồi" Ông ta chạy thẳng vào lớp không qua tâm cô Tần phép lịch sử tới thiểu nhất cũng không có, một mực tìm A Hoa
"Baba, con bên đây, Oa Oa" A Hoa vừa nhìn thấy baba liền bỏ đống tập trên tay xuống, tiếng đến ôm cái người baba đó khóc lóc
Mà mấy bạn nhỏ ở đó cũng sợ hãi, cái người đàn ông bụng bự, khuôn mặt dữ tợn này mỗi lần đến lớp đều rất khủng khiếp, mấy lần trước còn không nói lí lẻ đánh bạn của mấy bé, làm mấy bé khiếp sợ.
Ông ta nhìn thấy vết trày trên chân của A Hoa tức giấn nghiến răng nghiến lợi tạo nên tiếng ken két khủng khiếp
Ông ta năm nay hơn 40 tuổi rất khó khăn mới có một đứa con gái duy nhất này, cưng như trứng hứng như hoa.
Nay lại thành ra thế này làm ông tức đến phát điên mà, liền hét lên như con lợn bị đâm tiết
"Ai? đứa nào làm con tao khóc?"
Các bé nghe tới càng mãnh liệt run rẩy.
Cô Tần thấy chuyện này không nhỏ nhanh chóng đi đến trước mặt ông ta lịch sự lên tiếng, cô cũng thật kiêng dè
Cái người này chức thì lớn, thế lực xem như cũng có nên ngay cả hiệu trưởng cũng bó tay, chỉ có thể để ông ta tát oai tát oái.
"Ông Hứa, xin ông bớt giận, đừng làm các bạn nhỏ sợ"
Cô nhìn qua các bạn nhỏ ở đây, mắt ai cũng đã ngập nước muốn khóc lên, nhưng lại sợ không dám khóc
"Cô xem con tôi lại bị như này, cô đền làm sao đây? Nói cho tôi biết đứa nào làm?"
Hứa Khanh không nghe một lời nào của cô Tần, chỉ vào cái chân của A Hoa lớn tiếng quát tháo
Mấy bạn nhỏ nhìn thấy ai cũng run càng thêm lợi hãi, sợ hãi.
Cô Tần không muốn nói ra, nếu ông ta biết nhất định sẽ gây khó dễ cho Tiểu Bảo
"Chỉ là các bạn nhỏ đùa giỡn thôi"
Ông ta đẩy cô Tần qua một bên thét lên tay chỉ một vòng quanh các bạn nhỏ
"Đứa nào làm bước ra đây"
A Hoa đắt ý mặt nghênh ngang chỉ về phía Tiểu Bảo
"Baba là con ranh kia"
Tiểu Bảo ngồi một bên sợ hãi nhìn người đàn ông to lớn đầu loe hoe vài cọng tóc con mắt sòng sọc tức giận, như muốn ăn thịt người, ông ta sẽ anh thịt Tiểu Bảo sao?
Nhưng chỉ một tí Tiểu Bảo đã lấy lại tinh thần, nhớ đến lời của mẹ "Cây ngay không sợ chết đứng"
Không sao! Tiểu Bảo không làm sai không cần phải sợ, bé đứng lên đi lên đứng trước mặt ông ta
"Là con" bé dõng dạc trả lời nhìn thẳng vào mắt ông ta một tia run rẩy cũng không có, bé không sai.
Mấy bạn nhỏ nhìn thấy lo lắng cho Tiểu Bảo, ông ta rất đáng sợ đó, sao Tiểu Bảo dám lên đó, nếu Tiểu Bảo bị đánh thì sao đây? huhu
Nhị Thành không ngoại lệ, cậu nhìn Tiểu Bảo lo lắng, suy nghĩ một tí cuối cùng cũng chạy lên cùng cùng Tiểu Bảo
"Là con, không liên quan bạn ấy" Nhị Thành đứng trước mặt dang tay che chắn cho Tiểu Bảo, cậu nhất định phải bảo vệ được bé.
Hứa Khanh tức giận nhìn hai đứa nhóc non nớt phía dưới lớn tiến chỉ vào mặt chúng
"Hai đứa bây, tao không biết là ai, đều phải ăn đòn"
Cô Tần một bên nhìn thấy lần nữa chạy đến can ngăn
"Ông không được làm hại bọn nhỏ nếu không tôi sẽ báo công an"
"Báo đi, tôi sẽ không đầu tư cho ngôi trường này nữa" Ông ta nói xong dùng lực gạt cô Tần sang một bên làm cô ngã nhào
Ông ta lại tàn ác nhìn qua hai đứa trẻ đang sợ hãi, đưa tay lên cao tát xuống, lực đạo này vừa nhìn đã biết không nhỏ.
Nhị Thành xoay người ôm lấy Tiểu Bảo chờ đợi cái cú đánh kia.
"Bụp" Cái tát rơi xuống, nhưng không trúng người bọn nhỏ.
Nó lại trúng xuống người của người đàn ông cao lớn.
Ánh mắt anh sắc bén sặc mùi sát khí như ác ma giáng thế nhìn ông ta.
Xem như ông ta cũng lớn đi nhưng vẫn thua anh một khoảng, anh đưa tay đấm vào mặt ông ta một cái khiến ông ta không biết trời đất ngã chỏng chơ xuống đất, đầu to đập vào bàn học chảy máu ròng ròng.
Ông ta tức giận nghiến răng khen khét, là tên nào chán sống đánh ông? ông phải giết nó.
Hứa Khanh đưa mắt tức điên lên nhìn nhưng khi thấy khuôn mặt của người đó, mặt ông ta liền hiện lên sợ hãi lắp bắp kêu.
"Tôn, Tôn.... tổng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.