- Ưu Tĩnh Tập, tôi thực sự đã khỏe rất nhiều, có phải xuất viện được....
Còn chưa đợi Lục Nan Hy nói hết, Ưu Tĩnh Tập nhíu mày đẹp, đẩy mắt kính trượt khỏi xuống đầu mũi lên cao, mắt híp dài hoàn mỹ, vừa lo lắng giọng điệu xen lẫn bắt buộc tính chất, tay liên tục viết nguệch ngoạc gì đó lên bảng theo dõi, không thèm liếc mắt đến cô một cái.
- Tiền viện phí cô không cần lo lắng nhiều, mà, bỏ qua một bên đi, thiết yếu là, cô thể trạng còn phải được bác sĩ chuyên môn theo dõi, nếu mà nói có thể xuất viện thì...tầm vài tuần nữa, cũng có thể dài hơn, nhưng nhìn đi, bên ngoài khuôn viên khoáng đãng, môi trường sống chống khuẩn tuyệt đối, là nơi lí tưởng...
- Lí tưởng a? Chắc duy chỉ từ miệng bác sĩ mới nói ra những câu thế này thôi. Những người bình thường giống chúng tôi thì vào bệnh viện chính là điều không hảo mấy. Ừm...tôi có chuyện này thắc mắc mãi, muốn hỏi anh...tôi... còn có thể mang thai nữa hay không?
Cô trong lòng hoảng sợ, đối mặt sợ hãi mà hỏi anh, nhìn thẳng con ngươi đen láy kia không chút gợn sóng, cô mi tâm nhíu lại vì căng thẳng.
Anh nhìn cô, lại trong lòng đang đấu tranh, liệu cô tinh thần hiện tại có thể ngất bất cứ lúc nào vì quá yếu ớt, anh phải xuy xét lời nói.
- Không cần lo lắng, cơ hội chưa bao giờ từ chối một ai.
Nhiều khi, lời nói dối trong y học là không quá đáng trách. Để có thể gánh mọi trách nhiệm về bệnh nhân thì là, đều giành ra tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Lục Nan Hy không hiểu sao, dạo này cô lại thích so sánh ánh mắt cùng lời nói người khác. Chợt nhận ra sự im lặng thật thú vị. Nhìn rõ được ánh mắt anh cùng lời nói quả thực không tương đồng. Lời nói thì an ủi nhưng ánh mắt lại xen lẫn tia hỗn tạp khó dò.
- Hy Hy, em...tại sao lại, đã khỏe hẳn chưa? Anh là chỉ mới vừa nghe tin em nhập viện, anh...rất lo lắng.
Phong Đường Minh một bước thản nhiên, vội vã chồm đến mà ôm chằm lấy cô không kiêng dè làm ai cũng ngượng. Cô mặt đỏ bừng bừng, chưa có phản ứng kịp thời mà ngây người ra hoàn toàn, hoàn toàn chưa tin được mọi chuyện đang xảy ra. Anh ta, không phải nhầm lẫn a?
- Anh...PHONG ĐƯỜNG MINH, có phải anh bị não không?
- À...Lục tiểu thư, hai tiếng nữa không được ăn uống, còn phải xét nghiệm máu, tôi còn có việc, đi trước.
"Khoaan đã...." Lời còn chưa kịp nói thì Ưu Tĩnh Tập đã rảo bước ra khỏi, đến y tá vào phân thuốc liều lượng cũng rẽ bước đi. Phải nói là ngượng chín hết cả mặt.
- Là cố ý hay cố tình? Đây là bệnh viện, anh đừng có làm càn...
Còn chưa nói hết, Phong Đường Minh đã đưa ra đến một hộp lớn, là một số thuốc bổ cùng nhân sâm. Cô len lén quan sát, anh ta gương mặt tuấn dật vô cùng nghiêm túc, không còn nửa điểm tinh nghịch quái gở ban nãy.
- Em đừng khó chịu khi gặp anh được không? Chỉ là muốn đến, để nhìn em thể trạng thế nào? Đã khỏe hay còn có vấn đề.
- Anh lại vừa nhận vai diễn mới a?
Nói xong, cả hai cùng bật cười tít mắt nhưng thực ra, trong thần trí hai người đều biết rõ, là không phải.
- Sắp tới...anh có lịch quay xa kéo dài tầm 2 tháng.
Cô chỉ lo nhìn chiếc hộp đỏ vừa nhận, ánh mắt hoàn toàn không đặt ở anh, chỉ trả lời bằng thanh giọng "ừm" một tiếng.
- Ha ha, ôm được mỹ nhân 1 cái hoan hỷ, sao có thể hai tháng không nhớ nhung?
- Anh...cái tên khốn này, nhớ giữ gìn sức khoẻ thật tốt. Nhưng sao giọng điệu lại thế kia, chẳng phải đi công tác chỉ có hai tháng sao? Chúc mừng, theo tôi thấy, anh trước kia chọn nghề nghiệp này, là con đường đúng đắn đó.
Nan Hy còn phụ họa thêm ngón tay "ok", mãi lúc lâu trò chuyện qua lại, lướt qua cửa nhìn thấy Tuệ Mẫn Mễ một tay cầm túi đồ lớn, tay còn lại cầm túi cơm. Cô liền xanh mặt mà đuổi cổ anh.
Dù gì, ra đến cửa Phong Đường Minh cũng phải chạm mặt Tuệ Mẫn Mễ thôi. Nhưng là cô không muốn tình hình khó xử.
- Cậu, túi đồ lớn thế này, muốn dọn hết đồ đạc chuyển đến đây a?
- Tớ còn cách nào khác, hiện tại không có xe, việc di chuyển rất khó khăn, còn có cậu phải ơn lại nhiều ngày, tớ lại người thân duy nhất cho nên như vậy là ổn thỏa hết thảy. Nào, ăn cơm trước đi đã, tớ có nấu món cậu thích.
Lục Nan Hy nhìn vào bát cơm bé tí nhưng là thức ăn kèm thì nhiều vô số kể. Liếc mắt qua thì lại thấy bát Tuệ Mẫn Mễ lại nhiều cơm làm cô nhíu mày.
- Cậu, phân biệt đối xử. Sao cơm tớ có thế...ăn với thức ăn này là không khả năng.
- Làm sao? Ăn cơm nhiều tinh bột nhiều, thức ăn nhiều đặc biệt nhiều chất giúp cậu khỏe trở lại. Là đều tốt cho cậu, mau ăn nhanh lên, càm ràm hoài không khác bà cụ non đâu.
- Mà khoan...
Nói tới cô mới nhớ ra, hai giờ nữa xét nghiệm máu, cô không được ăn mới đúng nha.
- Tớ...ừm Ưu bác sĩ dặn dò tớ không được ăn, đi xét nghiệm máu nữa mà.
Mặc dù rất thèm thuồng nhưng là ý chí đánh gục cám dỗ trước mặt. Tuệ Mẫn Mễ chỉ gật đầu lấy lệ, mau chóng như cỗ máy thu dọn, đựng vào túi giữ nhiệt, xong còn giơ cao khoe mẻ. Sau thấy cô trở lại ăn tiếp tục ngon lành, bụng sôi sùng sục, liền mau tạm biệt rồi chuồn đi đến văn phòng Ưu Tĩnh Tập.
Vừa đi đến cửa, đã thấy anh day day thái dương mệt mỏi, còn có nghe nhiều y tá xì xào mấy hôm nay là anh ở lại rất khuya để nghiên nghiên cứu cứu hồ sơ bệnh án. Nhớ lại bản thân hay làm phiền anh giúp cái này nọ kia, trong thần trí dâng cao khó xử. Định quay đi, bản thân cô tự có thể đi xét nghiệm một mình được, bước chân chưa quay khỏi thì tay đã bị nắm lại, là cô còn chưa có nhìn thấy Lăng Thanh đang ngồi sopha ở góc khuất bên cạnh. Trước mắt ngạc nhiên, bồi hồi cảm xúc.
- Lăng Thanh?
- Anh cố gắng liên lạc với em nhưng không được, rất lâu, khi anh vừa công tác về, nghe em nhập viện liền chạy đến, là Ưu Tĩnh Tập nói định đưa em đi xét nghiệm máu cho nên anh định đợi.
Mắt Nan Hy vô thần nhìn xuống nơi hay bàn tay va chạm nhau, sự vô cảm không hề nhẹ. Chẳng lẽ, mãi mãi cô cũng không thể có mối quan hệ xa hơn với anh ư?
Trong thần trí nghĩ như vậy, liền giật tay khỏi, bởi đã không thể cô cũng không muốn chút nào luyến tiếc, Lăng Thanh có chút nhíu mày, nhìn cô cách cư xử hơi kỳ lạ nhưng giây sau liền giãn nở khoé môi, cười thoải mái, đánh mắt xua đi bầu không khí ngập ngừng khó xử.
- Để...ừm anh gọi Ưu Tĩnh Tập giúp em.
Nan Hy nghe tiếng anh ấm áp ôn nhu, kích thích màn giác cùng tâm tư yếu đuối, ánh mắt dần thuần thay đổi. Liền cảm giác thế giới xung quanh không còn một ai nữa, ngoài âm thanh dễ nghe nam tính này. Có thể đọc đến đây, ai cũng nghĩ đến cô đáng thương đến nỗi mưu cầu đủ thứ, duy chỉ một câu dễ chịu đã muốn sướt mướt khóc. Không phải cô đòi hỏi mà là những thứ tác động chưa hề khiến cô yên tĩnh.
Sau khi thử máu chờ xét nghiệm, cô một tay giữ băng gạc trên cánh tay, ngồi xe lăn để dễ đi chuyển. Ưu Tĩnh Tập không đưa cô đến phòng bệnh mà lại đẩy đến khuôn viên đại thụ ở phía sau toà nhà hồi sức.
- Chẳng lẽ định trú mãi trong phòng bệnh đâu? Nằm mãi xương cũng ảnh hưởng mà não cùng thần kinh chắc chắn không thoát khỏi ảnh hưởng.
- Lợi hại như vậy a, biết tuốt, phải trước kia học y dược...
Đang nói, mắt lại nhìn thấy nữ nhân hôm trước, cũng chính dưới góc đại thụ cùng một mình bản thân. Không khỏi xua tan nghi hoặc mà thầm hỏi.
- Ưu Tĩnh Tập, nữ nhân đó, có phải anh cũng biết không?
Nụ cười trên môi anh dần thu lại một chút, chỉ còn lại ý cười miễn cưỡng xen lẫn một tí nào đó mỉa mai mà cô cảm nhận được.
- Cô ấy mắc căn bệnh ung thư, đến nay đã chẩn đoán là giai đoạn cuối, có thể không còn sống qua 1 tháng nữa, nhưng mà lại không ngừng cố gắng, ý chí rất mạnh mẽ, lúc nào cũng chăm chỉ làm theo chỉ dẫn bác sĩ cùng y tá hỗ trợ luyện tập từ châm cứu, hoá trị, xạ trị.
Lục Nan Hy từ cái nhìn đầu tiên đến cái nhìn lần sau, đều cảm thấy quen mắt, có phải bản thân đã từng thấy qua ở nơi nào hay không?
- Tại sao ngày nào cô ấy cũng ở đấy? Dưới góc đại thụ, nhìn vô định?
- Không thể nhìn vô định, cô ấy đang hướng mắt ra cửa lớn.
Hướng mắt ra cửa lớn? Cô ta chờ ai đây? Hình như trên tay còn đang cầm cái gì đó bìa trắng, rất nhỏ. Vì khoảng cách nhau đối xa xăm cho nên muốn nhìn rõ cũng hơi khó khăn một chút.
- Cô ấy là Tống Tư Tình. Mỗi ngày đều ở đấy đau khổ chờ đợi một nam nhân cao lãnh, mà biết rằng dù hắn ta không đến, cô vẫn đợi, mỗi buổi tối đều đặt ảnh hai người dưới gối mà khóc hết nước mắt. Nhìn tình cảnh như vậy anh không mong em cũng như cô ấy. Tránh xa hắn cự ly, hắn ta là một tên cay nghiệt lãnh tình lãnh cảm, không tim không phổi độc ác thờ ơ nữ nhân dành tấn lòng cho hắn như vậy. Anh thực sự khuyên em, Lăng Thanh...thực lòng thực dạ mà đối.
Giọng điệu Ưu Tĩnh Tập nuối tiếc xen lẫn phẫn nộ, ý chính anh muốn nói ở đây chỉ có, sao cô lại chưa hề nhìn lại Lăng Thanh luôn đối tốt với mình?
Nghe thì nhiều, nhưng thu vào tai chỉ có Tống Tư Tình. Hai tai bắt đầu lùng bùng. Là cô ta, nữ nhân trong hình âu yếm ngọt ngào cùng Tích Lãng đêm đó, là người hắn không ngừng thương nhớ, chính vì cô ta mà hắn không xem Lục Nan Hy ra gì, đành đoạt cướp đi mạng sống con cô. Thực lòng đối mặt, cô không hề có chút cảm nhận thương cảm hiện tại, trong lòng còn thầm xuất hiện một cỗ nghẹn đắng.
Vốn vì yêu thương mà Lục Nan Hy mù quáng, từ đầu chí cuối đều không nhận ra Tích Lãng đều không có tình cảm với Tống Tư Tình. Hiện tại, cô còn chưa đủ thãm? Nữ nhân si dại lòng với hắn đều có một kết cục, đau khổ cho đến chết.
- Đưa tôi trở lại phòng bệnh.
Trong lòng băng giá, giọng điệu lạnh nhạt y như cơn gió bấc giống nhau. Ưu Tĩnh Tập đưa mắt nhìn xuống, mi cô dài như hai chiếc bao phủ mắt xinh đẹp ướt đẫm, mũi cao xinh đẹp phì phò cho anh biết cô đang tức giận, môi anh đào hờ hững mím chặt nhau thành một đường mỏng đẹp mắt đến mê người nhìn.
Đứng dưới chân đại thụ, hoàn toàn bóng mát đại thụ ôm lấy, tóc mai nữ nhân mềm mại nền nã theo làn gió mà bay loạn, các đốt tay cô thon thả nhưng là gầy guộc, cả thân thể trắng nõn nhưng lại xanh ẻo dọa người, cộng với một tạp ánh mắt đượm buồn vô hạn làm người đàn ông nào cũng muốn quàng tay ôm lấy mà cưng chìu sủng nịch. Nếu còn nói đến sở dục thì..còn chưa nghĩ tới.
- Hĩ Ca, có phải anh nói xem, xe chạy đằng xa kia là Tích Lãng hướng tới?
Tân Hĩ Ca hoàn toàn một mặt chịu đựng, gắng gượng cười một tiếng cho có cảm giác bản thân không quá lạc lõng trong tâm trí nữ nhân đối diện đang hướng mắt tận tâm vô định. Vốn hỏi anh nhưng là ý lại anh có thể đáp lời hoặc không, cư nhiên anh biết anh sẽ không từ chối đáp lại cô bất cứ thứ gì, nếu cô muốn được nghe, ít nhất một lời trấn an.
- Tích Lãng sắp đến rồi đó, hay anh đưa em trở lại phòng nhé, kẻo nhiễm lạnh, sẽ không đợi được cậu ấy.
Chỉ có thể đem lấy cái lá chắn Tích Lãng ra mà làm Tống Tư Tình hồi tâm chuyển ý, bằng không sẽ ngày đêm chịu sương gió không chịu rời mắt khỏi cái gọi là chờ mong đến kiệt quệ, héo hon.
- Không đợi được nữa rồi, là em có lỗi với anh ấy....thực có lỗi....thực...xin lỗi...
Vừa định di chuyển bánh lăn, tấm hình trên tay nữ nhân đã rơi tự do theo gió tứ phía, các đốt ngón tay tựa hồ không còn sức lực để mà nhấc cử động, mỏng manh trắng toát như tờ giấy vô hại, buông thõng xuống, mắt phượng đẹp nhìn theo hướng gió bay cuốn đi kỷ vật từ lâu đã không ngừng chôn sâu trong lòng, tiếc nuối có mà bất lực cũng phải kể đến, giây sau nhắm nghiền, im lặng đến độ, tiếng hót lánh lót chim sẻ nhỏ vang trời chiếm hữu, hơi thở yếu ớt cũng dần ngừng lại, nhưng đôi môi tái mét lại hoàn toàn cho người khác cảm giác cô đã thoã mãn, không còn vướng bận sự đời cay nghiệt.
"Tích Lãng, không mong ích kỷ bên nhau một đời, chỉ mong nhân sinh chưa lần nào bỏ lỡ."
Ưu Tĩnh Tập vừa định quay lưng, nghe tiếng Tân Hĩ Ca hô hoán náo loạn, đầu tóc rối bời không biết làm gì khác ngoài như vậy, liền không để ý gì ngoài trách nhiệm bệnh nhân. Dù Lục Nan Hy cô quyết không chấp nhất nhưng trước mắt nhìn thấy cũng không ngăn được hơi thở dần gấp gáp, cô sợ hãi, nỗi sợ lan tỏa khắp thần trí, dần đóng băng lối thoát rằng cô rốt cuộc cũng sẽ không thoát khỏi kết cục kia. Lồng ngực đau đớn, máu lưu thông không bình tĩnh, liền mạch, một tay che lại mắt bản thân, một tay bấu vào đùi trắng nõn để lấy lại cảm giác chân thật.
Bức ảnh nằm lẫn lộn trong xác lá không chút thương xót, nhưng nó sẽ không bao giờ lạc lõng bởi sự ấm áp lưu luyến Tống Tư Tình chưa bao giờ nguôi. Cô đã đi sai một bước, hối hận cả một đời, không thể cứu vãn. Nếu năm đó... sẽ không bao giờ có nếu như, và cũng sẽ không bao giờ gặp lại được Tích Lãng của những năm thanh xuân tươi đẹp nữa.
Cả một khoảng ký ức, kết thúc tóm gọn bằng giọt nước mắt phân ly cuối cùng mà cô rơi xuống, dành cho người đàn ông mà bản thân đã yêu đến sức cùng lực kiệt.
"Tích Lãng, xe đạp này...anh lấy đâu ra? Ăn trộm?" Tống Tư Tình trên tay cặp táp xinh đẹp, tóc quấn thấp, tóc mai hai bên mang tai mang đến cái nhìn hoa lệ lệ thập phần đáng yêu, ánh mắt nhìn chiếc xe điều khiển dưới tay Tích Lãng mà trố mắt ngạc nhiên.
"Em nghĩ anh là ai, sao có thể dính dáng hai chữ ăn trộm? Là anh mang xe hơi lưu lấy 10 chiếc xe đạp đủ kiểu đó, bởi tuổi chúng ta không thể lái xe hơi tuỳ tiện được, với lại..."
"Anh điên sao? Chú Tích sẽ thế nào khi nghe được tin này anh mang xe đi trao đổi. Với lại, 10 chiếc xe đạp này chưa chắc mua được một chiếc xe hơi sang trọng như ban đầu anh mang đến đâu...mau chỉ em địa chỉ nơi anh vừa tạp nham ra đi, đòi lại công bằng, nhìn anh dáng vẻ không giống phong trần thì liền bị lường gạt." Cô đã muốn điên đầu, đùng đùng tức khí nhìn nam nhân trước mặt tuấn tú trầm ổn hơi thở nam tính bình đạm. Hắn lại không nói gì, trong mắt cũng không biết thế nào cô lại tức giận, chỉ thấy sự mình làm hoàn toàn bình thường.
"Anh đúng là thiên tài thật, làm chuyện không ai nghĩ tới luôn đó. Còn nữa, em cũng không thích đi xe đạp đâu." Vừa nói vừa đẩy tay hắn vì thấy hắn ngơ ngác toàn tập, liền đẩy cặp lên rổ xe trước mắt, giành tay lái mà rẽ bánh trước, hùng hùng hổ hổ giành lại công lý, rõ ràng thấy được, nhìn hắn một tiểu hài tử không biết chuyện liền ăn nói không lý lẽ. Đáng lẽ không phải 10 chiếc đâu, mà phải là cả nghìn hoặc trăm nghìn chiếc cũng chưa đủ.
Mặc dù ngoài miệng ăn nói không ngọt ngào nhưng trong lòng chạy e thẹn hết mức, hai gò má phấn nhộn hồng hào đỏ chót, sắc xuân thiếu nữ ngời ngời. Là hắn trao đổi xe đạp là vì cô, sao có thể không vui? Chỉ hận không thể ôm hắn một cái và chỉ hận...sao có thể không giữ được ký ức là mãi mãi?
Không hận người bội bạc, chỉ hận mình bất sở.
Hoá niệm thành hẹn ước, giữ mãi không buông tay.
Tống Tư Tình không chỉ giữ một tấm hình...
Từ trước đến nay, em chưa hề đau đớn, vì khiến anh hận em, là đau đớn đỉnh điểm.