Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 71: Chúng tôi sẽ đi về phía Tây




"Hy Hy, em không thể không giúp anh, cầu xin em, anh ta luôn đe dọa đến Lăng thị, tự tung tự giác, ỷ mạnh tra thấp hèn yếu, khiến anh không còn cách nào khác." Giọng điệu cầu khẩn của Lăng Thanh cứ mãi vang vọng trong thần trí, Lục Nan Hy không thể nào làm ngơ được. Với Tích thị đó là một chuyện nhỏ nhưng đối Lăng thị, đó là một gia sản đang sắp tàn lụi.
Mắt nhìn xung quanh, hôm nay không quá bức bách, là Tích Lãng tự động không nhìn hay tiếp chuyện Lục Nan Hy, thừa nhận rằng, cô rất dễ thở nhưng mà lại cảm thấy thiếu thốn, không thể nói nên lời, có phải cãi vã cũng có thể trở thành nghiện không?
Nhân lúc Tích Lãng cùng Mộ Phi đều rời đi, cô khôn khéo liếc nhìn camera, nhưng may là không có lắp đặt, bởi đây là tư phòng của hắn, sẽ không có ai tuỳ tiện ra vào, đừng nói có thể tiếp cận dù phượng mộc cửa lớn ngoài kia. Như sai khiến, bản thân cô tự giác thở gấp, sợ hãi trong lòng, mau chóng đi đến bàn hắn mà hành động, trước hết nhìn sơ qua, văn kiện nào cũng quan trọng, nhưng là phải tìm đến cái Lăng Thanh đề cập đến. Trước hết toàn bộ, văn kiện đóng mộc đỏ cẩn thận nổi bật, từng dem giấy thẳng băng như giới tính hắn, kèm chữ ký của nhiều thư ký trưởng có quyền hành, nhìn vào liền khác biệt với các văn kiện thường, là kế hoạch tháng mới.
Lục Nan Hy tay như run đi, đây tuyệt không phải chuyện nhỏ. Mồ hôi thấm thoát động ở trán nhỏ dày đặc, cô cố trấn an bản thân, hắn chưa từng làm điều gì cho mình ngoài đau khổ, cho nên cô không cần phải hối hận với chuyện này, là cô sẽ khiến hắn bị hạ thấp uy tín cùng trách nhiệm. Chuyện này nếu so với con cô mất đi, là không thể so sánh bằng một li nào, hắn phải trả giá, nhưng cô lại không chút thoải mái, là hốc mắt đỏ ửng, sóng mũi cay xè đã bán đứng bản thân.
Trước khi Giang Giang kịp bước vào đổi cà phê mới, cô đã nhanh chóng cất văn kiện vào túi, tựa như không có chuyện gì mà chăm chú vào quyển tạp chí lớn trước mặt mà che đi dung nhan mỹ mạo thập phần lo lắng.
- Tiểu thư, cô...ừm cô đang lật ngược quyển tạp chí.
- Ha ha vậy sao? Tôi thật ra cũng không có hứng thú.
Cả hai gượng ép nhìn nhau, Lục Nan Hy run rẩy, chỉ mong Giang Giang không có nhìn ra bản thân thất sắc.
- Vậy...tiểu thư có cần gì không? Tôi ở ngay bên ngoài, không cần khách sáo nếu có việc cần tôi.
Một giây bước chân xoay đi, bỗng Giang Giang khựng lại, là nhớ đến lời Tích Lãng dặn dò, nhất định phải để mắt đến Lục Nan Hy.
- Không có, tôi ổn.
- Tiểu thư bình thường yêu thích đọc thời trang, sự kiện, hình sự, hay giải trí?
Lục Nan Hy không có dám đối Giang Giang nhìn, chăm chăm nhìn vào tạp chí mà bâng quơ trả lời, sau cũng không biết cô hỏi mình cái sự gì.
- Tôi bình thường rất ít đọc tạp chí, nhưng nếu yêu thích thì chắc là thời trang.
Rời khỏi cửa, Giang Giang vuốt mặt bản thân, chợt nhận ra bản thân cũng không thua Lục Nan Hy chỗ nào, thế vì sao Mộ Phi lại như vậy để ý cô? Là bắt Giang Giang mỗi ngày thay đổi tạp chí. Nhìn xung quanh, cô thắc mắc, không biết mình có đi loạn xạ rồi lạc chốn nào hay không? Trong lòng thầm ganh tỵ, liếc nhìn về phía phượng mộc cửa lớn, không có nửa điểm hài lòng.
- Hức....hức... Anh ấy chẳng những không nhìn đến cháu, mà còn ôm khư khư Lăng Khấu Thiên trong lòng như bảo bối, bác nhất định phải làm chủ chuyện này.
- Aiii!!! Không phải đâu, nó cùng Lăng Khấu Thiên là không một chút liên can, con không nhìn xem, Tích Lãng khẳng định trước mặt báo chí, đó nhất định không phải nói đùa, cho nên cứ yên tâm, ta sẽ nói lại với nó, sẽ cho con thời gian buổi tối.
Bà Tích nhìn Lâm Quản Thi nước mắt ngấn dài ngắn thì vô cùng tức giận, đưa tay vuốt ve một vai của cô mà trấn an. Nhưng nghe nói đến hắn cùng Lăng Khấu Thiên còn va chạm nhau thì thực sự bất ngờ ra mặt, không hề kịp che dấu khiến cô cũng nhìn ra được, không thể trách bà được bởi chính bà cũng không hề biết tin này, cô nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Mẹ có chắc chắn, sẽ khiến cô ta không có đường lui không?
Lăng Khấu Thiên trước mắt gian xảo, tay cầm lấy bắp tay bà Lăng, ngon ngọt hỏi thăm.
- Con nhìn đi, cô ta sẽ không có cách nào giải thích sáng tỏ chuyện này, bởi chỉ có thằng ngốc hay tiểu tâm tư mới tin tưởng cô ta nói thật.
- Không.... được.
Cửa đá văng khỏi, là Lăng Thanh bời cời đầu tóc, quần áo xộc xệch, còn có mùi rượu trong người như đang thầm tuyên bố, anh vừa mới uống rượu. Mặt mày tuấn tú hao mòn mệt mỏi, tay nắm chặt thành nắm đấm, dựa vào a tường lạnh mà đứng vững. Là anh nghe đến hai người âm mưu hại đến Lục Nan Hy cho nên mới tức giận thế này.
- Không được...làm thế này, cho dù là lợi cũng.....không....được.
Chắc hẳn vì men mạnh mà nấc cụt liên tục, cho nên lời nói ra cũng khó khăn mà muốn nghe rõ, đầu óc cũng không tỉnh táo, chỉ biết không được để em gái cùng mẹ mình làm tổn hại đến thanh danh người khác, đó là phạm pháp.
- Mẹ nhìn thấy đi, trước đó con đâu có nói sai, anh ấy dẫn xà cắn gà nhà, không có đứng về phía con, bây giờ còn lên tiếng bênh vực cô ta.
Bà Lăng cũng không nhịn được, tức khí mặt mày đỏ ửng, chỉ tay về phía Lăng Thanh tàn tạ mà mắng tới. Lăng Khấu Thiên được mẻ, hất cằm lên mặt, nhìn thấy Lăng Thanh ngã ngay trên nền cũng không đếm xỉa, chỉ có cằm lấy cọ sơn móng tay mà lựa màu thỏa thích, còn có hầu nhân già bên cạnh lắm lét mắt nhìn qua lại, cũng không biết nên đứng về phía bên nào, chỉ có thể ngồi yên ngoan ngoãn cầm chậu nước cho cô.
- Này, thấy màu đỏ hay hồng kim tuyến đẹp? Hay là sơn bóng?
- Con cứ việc tiếp tục làm việc với nhà báo, hai ngày tới nhất định phải ở trang nhất.
Lăng Khấu Thiên cũng không quá để tâm đến bà Lăng đang nói, chỉ nhìn ngắm bàn tay mình, tâm tư vô cùng khó chịu, sau hất mắt ở hầu nhân câm lặng, không có trả lời mình, cô khó chịu, trợn mắt đay nghiến, đưa chân nhắm ngay tay hầu nhân mà nước từ đó làm hầu nhân y phục đều ướt sũng.
- Câm sao? Bà lời tôi vấn sao không đáp?
- A....aa tiểu thư tha cho tôi, tôi tuyệt....aaaa.... không dám như vậy nữa....aa đau......tiểu thư, van... cô bỏ quaaa.....
Lăng Khấu Thiên không ngừng đá tới, bà Lăng cũng không quá bất ngờ với cách cô dạy dỗ hầu nhân cho nên làm ngơ, hầu nhân già đau đớn quằn quại ôm lấy bụng, chỉ còn biết chịu đựng, lạnh lẽo mà run cầm cập, mắt kém nên cố gắng nhướng nhìn mờ mờ ảo ảo trước mặt.
- Còn nữa, thấy anh tôi nằm như vậy, cũng không có ai qua đỡ lấy, muốn chết hết rồi đúng không?
Bên ngoài nghe tiếng hét gầm gừ đáng sợ của Lăng Khấu Thiên, mà hầu nhân mau chóng tập hợp lại đỡ lấy Lăng Thanh, đồng thời mắt đáng thương nhìn về phía hầu nhân già nua gần như không còn sức lực, nằm đờ người thoi thóp như cá mắc cạn, cả cơ thể đồi mồi nhăn nhúm đều bằm tím ướt sũng, thì thầm rợn người, không dám chậm trễ, là trở thành bài học cho mỗi người, nếu còn sơ suất, sẽ hậu quả không khác như thế.
- LĂNG KHẤU THIÊN.
Tiểu A nhanh chóng dẹp đi nhiễu loạn, sau khi Lăng Thanh rời phòng, không quá nửa giây sau, anh bước vào hét lớn, mặt mày tức giận đỏ hết ra cả mang tai. Quản gia mau chóng chạy đến mà cầm chặt lấy chân Lăng Khấu Thiên đang định xấn đến lần nữa. Tiếng ồn làm cả bà Lăng cũng giật mình, nhìn lại anh, ánh mắt thầm hỏi "Có chuyện gì?", nhưng xem ra không cần hỏi nữa.
- Bà ơi, bà không sao đúng không?
Ông quản gia cũng không dám cự cãi, chỉ có đau khổ mà dìu bà đi, bà còn có một chút ý thức mà nghe thấy ông gọi.
- Em bị điên rồi?
- Hầu nhân của tôi, tôi không thể dạy dỗ?
Tiểu A biết, anh không thể nói nặng nhẹ cô trước mặt bà Lăng cho nên không tỏ ra biểu cảm nào, đóng cửa mạnh phát tiết đồng thời bỏ lại câu nói làm cô điếng người hét lớn giận dữ.
- Nếu còn nhân tính, nhất định không làm ra chuyện này.
- MẸEEEEE......anh ta.......áhhhh........
- Không cần lo lắng, bác sĩ sẽ đến ngay, ông đừng khóc nữa.
- Bà ấy, bà ấy.... không thể bỏ tôi lại được...
Quản gia nét mặt già nheo lại, ốm o tay cầm chặt lấy tay hầu nhân già, không kìm được đau khổ. Bà đã chịu khổ cực cùng ông, bỏ qua gia đình mà theo ông vào Kinh Thành sinh sống, đã 60 năm trôi qua, không hề nghe thấy một lời than vãn nào, cho nên nếu vì hôm nay mà bà sơ sẩy mất đi, ông nhất định hận Lăng gia này đến thiên trường địa cửu, đến xuống mồ cũng nhất định không nhắn mắt, nhìn xem đến thời điểm Lăng gia tàn lụi mới hả dạ, bởi thiên không thể nào ưu ái cho những người tâm địa độc ác thế này được.
- Bà nhìn tôi đi này, đừng nhắm mắt làm gì...tôi sợ lắm bà ơi...
Tiểu A nhắm chặt mắt, chỉ sợ mở ra, để nhiều người nhìn thấy anh con ngươi đỏ ngầu xấu hổ.
Sau khi bác sĩ đến, ít nhất vào nước biển cùng khám sơ qua vết thương, tra cứu, bà cũng đã khỏe ít nhiều, chỉ có huyết áp tăng, qua bao lâu cũng chưa hạ.
- Tiểu A, bà ấy khỏe lại, tôi...tôi muốn từ việc.
Nhìn ông nắm chặt tay mình, đáy mắt ngấn nước bị thương thì anh không kìm được xúc động, liếc nhìn phía bà lão mắt nhắm chặt nghỉ ngơi, hiền từ ánh mắt như trăng lưỡi liềm, tóc bạc búi cao thành đoàn làm anh nhớ đến bà của mình, da diết.
- Hai người sẽ dung thân nơi nào?
- Chúng tôi, sẽ đi về phía Tây, trở về Trùng Khánh, nơi đất tổ của bà, bỏ qua một đời đi theo tôi chưa bao giờ nề hà kêu ca lời nào, cho nên cuối đời, tôi không muốn buộc bà ấy, nhắm mắt xa quê hương, ở đất khách quê người, rất lạnh lẽo, thấu da thấu thịt. Cả đời này, không thể hứa hẹn điều gì, đây là điều cuối cùng tôi có khả năng khiến bà ấy mỉm cười thôi.
Ngừng một chút, ông nhìn sâu vào mắt Tiểu A, thầm thở dài.
- Tiểu A, chúng ta rời khỏi nơi này, nhất định sẽ rất nhớ cậu. Chúc cậu sống một đời vui vẻ, bên ý trung nhân của mình. Cuộc đời rất ngắn ngủi, cậu có tin hay không? Tôi tưởng tượng, dường như chỉ một cái chớp mắt đã qua 60 năm. Cho nên, tuổi trẻ, đừng nên lãng phí.
- Khụ Khụ......
Ông nghe thấy tiếng bà ho thì nhanh chóng lạy trời phật, đi đến an ủi, chăm sóc, chỉ có Tiểu A là ngẩn người, nhìn vào vô định mà nhíu mày.
Cuộc đời rất ngắn ngủi? Liệu sẽ như ông ấy nói, một cái chớp mắt liền như 60 năm trôi qua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.