Tổng Tài Bá Đạo: Để Tên Khốn Này Yêu Em Cả Đời!

Chương 73: Ngoại truyện:Tình yêu của Uông Mạc Lâm




1 năm sau
Đúng ngày thôi tôi của Tiêu Lạc, tất cả mọi người tụ họp lại biệt thự Phong Nguyệt để cùng ăn sinh nhật một tuổi của cô bé.
Tiêu Lạc càng lớn càng giống Thiên Phong y như đúc, tính tình vừa năng động vừa hay cười nên cũng không khó dạy bảo.
Mỗi tội nó lại có máu liều lĩnh giống mẹ nên thỉnh thoảng cũng hay làm mọi người đau tim một chút chẳng hạn như khi Lạc Lạc mới biết bò, liền tự ý bò ra vườn nhân lúc ba mẹ không có ở đó.
Căn nhà cũng khá rộng nên Yến Anh cứ sốt ruột cả lên, lục tung cả ngôi nhà cuối cùng lại thấy con ngồi chơi giữa vườn hoa.
Từ đó về sau, họ tự nhủ là không được chủ quan, coi thường con bé nếu không lần sau lỡ có biết đi thì cũng chẳng biết nó có đi ra đường không nữa.
Quay lại bữa tiệc, khách mời của anh chủ yếu là bạn bè thân thiết chứ chẳng làm gì hoành tráng như những người khác.
Chỉ có điều đặc biệt là lần này Thiên Phong đã giữ lời hứa, mời một người mà Mạc Lâm có chết cũng không nghĩ ra được.
Một cô gái tóc xoăn nhẹ xõa một bên, ăn mặc đơn giản với chiếc áo cardigan tay dài màu be cùng với chiếc quần jean đơn giản nhưng đủ để thu hút ánh nhìn của người khác bước vào bên trong khuôn viên ngôi nhà.
- Là chị thật sao?
Quân Dao bất ngờ reo lên, nghe giọng điệu thì có vẻ như khá thân thiết.
Mạc Lâm từ trong bếp cầm đĩa thịt nướng ra vườn thì đứng khựng lại trong vài giây, cũng may có Sử Thanh Di đi tới đỡ lấy, không thôi cái dĩa đã bị vỡ từ lâu rồi.
- Cậu làm gì mà đơ ra vậy? Chưa thấy người đẹp bao giờ à.
- Tôi...à...ừm.
Mạc Lâm cứ ậm ự mà nói không nên lời, được một lúc anh mới cất giọng lên.
- Chào cậu, Khang Khang. Lâu quá không gặp.
- Chào cậu, Mạc Lâm.
Thái độ gượng gạo của hai người làm quần chúng ăn dưa thấy ngứa mắt lắm, bọn họ chỉ muốn một phát mà mang hai người này đi giáo huấn tư tưởng.
- Anh bế con giúp em, để em giải quyết mới được.
- Anh làm gì còn tay mà bế.
Quân Dao sắn tay áo đi giải quyết chuyện đại sự cho anh trai, cứ đà này thế nào cũng ế tới già là đáng đời lắm nhưng mà cô quên là mình đến ba đứa con.
Lúc đến đây, gia đình họ Tưởng mang theo ba chiếc xe đẩy nhưng mà chỉ có đứa giữa là chịu ngồi yên còn hai đứa còn lại phải bế mới chịu, nếu không chúng sẽ khóc toáng cả lên.
- Vậy...
Khang Khang bước đến mỉm cười rồi ngỏ ý giúp đỡ làm Quân Dao thở phào.
- Để chị bế giúp cho, em qua kia giúp mọi người đi.
Cô cúi xuống bế lấy đứa nhỏ đang quấy khóc trong tay của Bách Điền, chẳng hiểu sao nó lại im bặc khi được cô bế, đã vậy còn cười toe toét nữa chứ.
- Tiểu Doanh sướng nhé, được bác gái bế luôn.
Hai từ " bác gái" làm Mạc Lâm hơi chột dạ mà ho khan vài tiếng.
- Em đừng nói vậy, cô ấy ngại đấy.
- Anh là người ngại mới đúng đấy.
Hai tai của Mạc Lâm đỏ lên đã tố cáo cho lời nói ban nãy của anh.
- À, vậy còn hai đứa trẻ này tên gì?
Khang Khang giải vây cho Mạc Lâm bằng cách đánh trống lãng sang hai đứa trẻ còn lại.
- Tiểu Doanh là đứa bé nhất, còn đây là Tiểu Kiệt và Tiểu Minh.
- Hai người khéo thật đấy, ba đứa giống nhau lại kháu khỉnh thế này làm chị cũng muốn có một đứa ghê.
Khang Khang nựng nựng vào cái má phúng phính của Tiểu Doanh làm nó cười khặc khặc.
- Chuyện này đâu có khó đâu chị, phải coi ai kia sao đã.
Nhân lúc bọn họ nói chuyện hăng say thì Bách Điền cùng Quân Dao qua khu nướng thịt, nhập hội cùng bọn họ.
Cũng may ba đứa con trai tự dưng lại quý mến, có cảm tình với Khang Khang nên hai vợ chồng cuối cùng cũng có được không gian riêng.
Bên này, Yến Anh cũng đang bế Lạc Lạc để Thiên Phong cùng Sử Thanh Di chuẩn bị tiệc nướng, Bách Điền cũng nhập cuộc cùng hội đàn ông.
Hai cô bạn thân ngồi lại với nhau tâm sự chút chuyện, bây giờ Yến Anh mới hỏi Quân Dao về người đó.
- Cô ấy là người yêu của anh Mạc Lâm sao?
- Vừa đúng mà cũng không đúng.
- Hửm?
Quay lại quá khứ khoảng 10 năm trước, họ là bạn học cấp ba với nhau, lúc nào cũng cùng bàn cùng lớp và luôn là những con người ăn ý với nhau nhưng mối quan hệ giữa họ là trên tình bạn dưới tình yêu, vô cùng mập mờ.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Khang Khang đã cọc đi tìm trâu nhưng tên Mạc Lâm lại từ chối mặc dù trong lòng cậu ta lại rất thích Khang Khang, chẳng hiểu sao anh lại nói là mình chưa sẵn sàng nữa, lúc đó anh đã suy nghĩ chuyện gì mà đưa ra cậu trả lời như vậy thì chỉ có anh mới biết được.
"Mạc Lâm, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Hửm, chuyện gì?"
" Tôi thích cậu."
"Tôi xin lỗi nhưng chúng ta chỉ là bạn thôi có được không?"
"À, tôi chỉ muốn nói với cậu vậy thôi?"
Tất cả những lời đó chỉ xảy ra trong tin nhắn và cũng kết thúc bằng tin nhắn.
Sau đó, bọn họ cũng ít tương tác hẳn, hầu như sau khi lên đại học, cô và anh trở nên bận rộn nên quan hệ giữa họ dần phai nhạt, cho đến bây giờ, họ mới gặp lại nhau.
***
- Dạo này cậu thế nào?
- Cũng không tệ.
Không khí giữa hai người ngượng ngùng khó tả, trong đầu Mạc Lâm không ngừng vang lên câu hỏi quan trọng mà anh cần hỏi.
" Tên ngốc Mạc Lâm, tên đầu đá, mày đã bỏ lỡ cô ấy mười năm rồi".
Anh hít một luồng khí lạnh, tim anh đập mạnh như muốn nổ tung, mười năm trước anh là kẻ nhút nhát, không đủ dũng khí vậy bây giờ thì sao?
- Khang Khang, cậu có cảm thấy cô đơn không?
- Hả?
Câu hỏi này hơi bị kì dị, cô không nghĩ anh lại hỏi như vậy nên chớp chớp đôi mắt to nhìn anh.
- Tôi cũng cảm thấy cô đơn cho nên chúng ta có thể...
- Cậu vẫn như xưa nhỉ?
Câu nói của cô có chút mỉa mai tính tình của anh, bề ngoài ăn nói xởi lởi nhưng khi nói đến chuyện tình cảm thì lại như một kẻ ngốc.
- Chúng ta hẹn hò đi.
- Được thôi.
Hai người quyết định ngọt xớt như đang kí kết một bản hợp đồng kinh doanh và có chuyện tốt nữa là cô hiện đang là luật sư đại diện cho trung tâm thương mại VP nên khi có quyết định hội họp gì liên quan đến văn phòng của cô thì Thiên Phong đều đẩy sang Mạc Lâm.
Sở dĩ lúc đó anh từ chối cô là bởi vì hướng đi của hai người quá khác nhau, cô muốn học cao thêm trong khi anh lại muốn về nước lập nghiệp cho nên anh không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.
Yêu xa quả thực không hề dễ dàng chút nào, vả lại nếu có chia tay thì lời nói đó cũng được nói qua điện thoại chứ không hề được gặp mặt nói trực tiếp, còn gì đau lòng bằng chuyện đó cơ chứ.
Quả nhiên bọn họ đẩy tiến độ rất nhanh, chỉ trong vòng nửa năm sau, một cái đám cưới nữa được diễn ra để kết thúc cuộc sống độc thân của cặp đôi cuối cùng.
***
Ăn uống no nê, đến tiết mục cuối cùng mà ai ai cũng mong đợi, đó là phần bốc quà của Tiêu Lạc.
Đồ chơi, cây viết, thức ăn cô bé đều phớt lờ qua hết, ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Vưu Tiêu Lạc lựa chọn nắm lấy tay của Thiên Phong và Yến Anh làm mọi người đều bất ngờ.
- Sau tất cả thì ba mẹ vẫn là quan trọng nhất, đúng không Lạc Lạc.
Con bé khẽ gật đầu, chẳng biết là trùng hợp hay là con bé hiểu thật nữa.
Thiên Phong bế con bé vác lên vai với gương mặt cực kì tự hào làm cho hội bạn ghen tỵ cả lên.
Quân Dao nhìn lại ba cậu con trai mà lắc đầu bó tay, thôi tôi của ba đứa vào tháng trước nhưng mà chẳng hiểu sao ai lại để cây súng lục lên bàn làm bọn chúng giành nhau cầm lấy.
- Chồng à, chẳng lẽ ba đứa nó kế nghiệp anh luôn sao?
- Anh cũng có biết đâu. Không phải anh để súng lên mà.
- Còn nói nữa hả? Em thấy hết cả rồi.
Kết cục của Bách Điền thì khỏi phải nói, anh bị vợ lằng nhằng cả buổi trời, phải cho con bốc lại mới ổn hơn, đứa chọn tiền và đứa chọn cây viết, đứa còn lại vẫn là cây súng.
***
Đến khi bữa tiệc tàn và Tiêu Lạc đã ngủ say, Yến Anh nằm trong lòng của Thiên Phong tận hưởng không gian riêng, bất chợt anh hỏi cô.
- Lúc trước, em hay gọi anh là tên khốn này nọ đúng không?
- Sao anh thù dai thế?
Cô có chút chột dạ nhưng mà lúc đó khác mà, hai người bọn họ còn chưa quen nhau mà anh thì lại cứ làm những chuyện cô không chấp nhận được cho nên chỉ là buộc miệng thôi.
- Vậy thì để tên khốn này yêu em cả đời vậy.
HẾT.
( Xin cảm ơn các độc giả đã ủng hộ tác phẩm đầu tay của mình mặc dù vẫn còn nhiều thiếu xót trong nội dung và xây dựng nhân vật).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.